Sáng thứ hai, khi Tô Nhạcxuống lầu thì Ngụy Sở đã chờ ở dưới, trong tay cô cầm một ổ bánh mì và một hộpsữa, cô nhìn Ngụy Sở có chút ngạc nhiên: “Anh Ngụy, anh đến sớm vậy, vì saokhông gọi điện cho em, để anh chờ thế này thật ngại.”
“Không có gì, anh cũngvừa mới tới.” Ngụy Sở xem đồng hồ, bảy giờ bốn mươi, còn dư thời gian đến côngty, anh nhìn bánh mì khô quắt trong tay Tô Nhạc: “Lên xe đi.”
Tô Nhạc ngồi lên xe, NgụySở đưa cho cô một cái túi, bên trong có bốn cái bánh trứng và một cốc trà sữanóng: “Anh nghe nói con gái thường thích ăn những thứ này, không ngờ em đã muabữa sáng, ăn thêm một chút nhé?”
Tô Nhạc nhìn ánh mắt chânthật của Ngụy Sở, cười nhận lấy: “Cảm ơn.” Tính cách của đàn anh họ Ngụy này cóphải quá nhiệt tình rồi không, nghĩ đến mấy tin nhắn có hình mặt cười đêm qua,cô cắn một miếng bánh trứng, mùi vị thật sự không tệ: “Thật ra bánh bao của cửahàng gần đây cũng không tệ.”
Những thứ như bánh trứngnày cô không ăn thường xuyên. Thói quen sinh hoạt của cô giống phần lớn mọingười, ăn cơm trắng cải muối cũng được, ăn sườn xào chua ngọt cũng không sao,buổi sáng, thong thả thì uống bát cháo, ăn bánh bao, vội thì chỉ ăn một cáibánh bao khô khốc, nhàn hạ thì cùng bạn bè đi ăn lẩu tự chọn, những thứ như cơmTây, khi không cần ăn thì sẽ không ăn, thứ nhất là vì ăn không đủ no, thứ haivì quá đắt, thứ ba vì cũng chẳng ngon bằng cơm Trung.
“Vậy lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-chao-em/2498521/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.