Bạch Cẩm Sương mím môi và không thể nhìn ra Mặc Tu Nhân thật sự đang đau đầu hay là đang lừa gạt cô ngay trong chốc lát được. Thế nhưng cô vốn dĩ không định đi ra ngoài tìm người, dù sao thì Tần Manh Manh có thể xảy ra chuyện gì ở nhà họ Tần chứ, chắc hẳn con bé chỉ một mình đi ra ngoài để thả lỏng tâm trạng mà thôi. Cô chuyển động đôi mắt của mình và đứng dậy đi về phía sau Mặc Tu Nhân: “Vậy thì em vẫn nên ở lại chăm sóc cho anh vậy, Tần Manh Manh có Tần Minh Xuân chăm sóc rồi!” Mặc Tu Nhân nhướng mày nói: “Sao vậy? Em không đi giúp Tần Minh Xuân tìm người à?” Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Anh có chắc là anh thật sự đau đầu hay là chỉ ghen tị không muốn thừa nhận rồi lừa gạt em đấy!” Mặc Tu Nhân nói với vẻ mặt vô tội: “Em đang nói gì vậy, anh không hiểu!” Bạch Cẩm Sương nhịn cười nói: “Em phục anh luôn đấy, anh yên tâm, vốn dĩ em cũng không định đi ra ngoài tìm người, để em xoa đầu giúp anh, anh có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút”! Mặc Tu Nhân mỉm cười và ngồi dựa trên ghế số pha mà nhằm đôi mắt lại, Bạch Cẩm Sương giúp anh xoa đầu khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dĩ nhiên không chỉ có đầu óc mà anh cũng cảm thấy thoải mái ở trong lòng! Thật ra anh không chỉ để ý Tần Minh Xuân hay là Tần Vô Đoan thích Bạch Cẩm Sương, dù sao thì chuyện này cũng đã trôi qua quá lâu rồi, anh chỉ nhớ đến việc trước đây bởi vì mẹ để ý đến Bạch Cẩm Sương mà suýt chút nữa thì đã làm hại Tần Minh Xuân nên anh liền vô thức mà muốn để cho Bạch Cẩm Sương cách xa Tần Minh Xuân một chút. Có điều Mặc Tu Nhân đều đoán ra được những điều mà Bạch Cẩm Sương đang nghĩ ở trong đầu, anh cũng không vạch trần mà cứ xem như đó là thú vui giữa hai người vậy. Sau khi ăn cơm xong, những điều cần nói cũng được nói ra khá nhiều rồi, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân tạm biệt và đưa Tần Minh Huyền về nhà. Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng Tần Manh Manh và Tần Minh Huyền sẽ ở trong nhà, dù sao thì bởi vì vụ việc trước đây mà Mặc Tố Nhiên luôn cảm thấy vô cùng lo lắng cho Tần Minh Xuân, cô nghe nói trong những ngày gần đây bà sẽ cảm thấy hoảng loạn khi không nhìn thấy Tần Minh Xuân nên Bạch Cẩm Sương liền nghĩ rằng dù thế nào đi nữa thì Mặc Tố Nhiên cũng phải giữ Tần Minh Xuân ở lại. Thế nhưng cô không ngờ rằng đêm nay Tần Minh Xuân cũng không ở lại qua đêm mà chỉ nói cho Mặc Tổ Nhiên biết rằng anh ta vẫn còn một chút việc nên đi trước trong đêm nay. Bạch Cẩm Sương vô thức mà nhìn về phía Tần Manh Manh một cái, không biết đó có phải là ảo giác của cô hay không mà cô lại cảm thấy đôi mắt của Tần Manh Manh hơi ửng đỏ giống như đã từng khóc vậy. Nhưng mà Bạch Cẩm Sương không hiểu rõ về con bé Tần Manh Manh này nên cô cũng không suy nghĩ nhiều và rời đi cùng với Mặc Tu Nhân. Ngày hôm sau, khi Mặc Tu Nhân đã đi làm thì Bạch Cẩm Sương cũng đi đến Trang sức đá quý Tư Huyền. Nếu như cô đã quyết định rời khỏi Thành phố Trà Giang thì cô cũng phải giao hết toàn bộ những công việc liên quan của phòng làm việc ở Thành phố Trà Giang cho Annie. Hơn nữa sau khi làm xong chuyện của phòng làm việc xong thì cô còn phải đi đến bệnh viện thăm Đỗ Yến Oanh và thuận tiện nói chuyện muốn rời di cho Đỗ Yến Oanh biết. Bạch Cẩm Sương bận rộn cả một buổi sáng, khi sắp đến buổi trưa thì cô nhận được cuộc gọi của Mặc Tu Nhân nói rằng Mặc Ngôn đã đi theo Thẩm Đinh Nhiên lên núi Thành phố Trà Giang rồi. Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi bất ngờ mà nói: “Cô ấy định gặp Sở Hạnh Từ ở núi Thành phố Trà Giang à?” Mặc Tu Nhân nói với giọng điệu hơi hờ hững: “Chắc là vậy, anh đoán rằng chắc hẳn cô ấy muốn nói rõ ràng với Sở Hạnh Từ, em có muốn đến đó không?” Vốn dĩ Bạch Cẩm Sương không muốn đến đó, dù sao thì tuy rằng cô cảm thấy lo lắng cho Thẩm Đinh Nhiên nhưng mà cô cũng biết rằng Mặc Tu Nhân không mong cô nhúng tay vào chuyện của người khác, Có điều cô vừa muốn từ chối thì bỗng nhiên cô lại nhớ đến những suy đoán của Mặc Tu Nhân vào ngày hôm qua, nếu như Thẩm Đinh Nhiên muốn cắt đứt quan hệ với Sở Hạnh Từ thì cô lại đột nhiên không thể xác định Sở Hạnh Từ sẽ trở nên như thế nào. Hơn nữa ngày hôm nay mí mắt của cô vẫn luôn giật nên cô liền đổi ý và mỉm môi nói: “Chúng ta tranh thủ thời gian ăn trưa rồi đến đó xem thử đi!” Tuy rằng Mặc Tu Nhân không hề mong Bạch Cẩm Sương nhúng tay vào chuyện này, nhưng mà nếu như Bạch Cẩm Sương muốn đi xem thử tì anh cũng không ngăn cản. “Được, một lát nữa anh sẽ đến đón em!” Bạch Cẩm Sương đáp lại một tiếng rồi cúp máy. Không bao lâu sau, Mặc Tu Nhân đã đến, anh đã bảo Triệu Văn Vương chuẩn bị thức ăn để mang đến, khi Bạch Cẩm Sương ngồi lên xe thì liền ngửi thấy mùi vị của thức ăn. Cô cảm thấy bất ngờ: “Anh ăn cơm ở trong xe rồi à?” Phải biết rằng Mặc Tu Nhân không hề thích ăn ở trong xe, trước đi khi bọn họ vẫn chưa thích nhau thì cô còn bị Mặc Tu Nhân ghét bỏ khi ăn sáng ở trong xe. Bây giờ Mặc Tu Nhân cũng đã nuông chiều cô, cô muốn làm gì ở trong xe thì Mặc Tu Nhân đều chiều theo cô. Nhưng mà Bạch Cẩm Sương vô cùng hiểu rõ ở trong lòng rằng Mặc Tu Nhân không hề thích làm như vậy. Mặc Tu Nhân nhìn vào cô một cái rồi lắc đầu nói: “Vẫn chưa ăn!” Mặc Tu Nhân nói xong liền vươn người đến giữa băng ghế sau và lấy món đồ đặt từ bên ngoài ở ghế phó lái ra: “Mua cho em đấy!” Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi kinh ngạc: “Chúng ta ăn ở trong xe à?" Mặc Tu Nhân gật đầu nói: "Ừm, khi trở về từ núi Thành phố Trà Giang thì có lẽ anh vẫn còn việc bận vào buổi chiều, chắc hẳn em cũng phải xử lý chuyện bàn giao công việc của Trang sức đá quý Tư Huyền nên sẽ không có thời gian ăn cơm đầu, anh có thể không ăn nhưng mà bây giờ em không thể không ăn cơm đầu đấy!” Mặc Tu Nhân vừa nói vừa nhìn lướt qua phần bụng của Bạch Cẩm Sương một cách lặng lẽ. Tuy rằng bây giờ bụng của Bạch Cẩm Sương vẫn chưa lộ hẳn ra nhưng mà bọn họ đều hiểu ra rốt cuộc thì Bạch Cẩm Sương cũng đã mang thai nên điều này khác hẳn mọi khi. Đặc biệt là Mặc Tu Nhân lại để ý đến Bạch Cẩm Sương đến như vậy, nếu như cô đã mang thai mà lại không chịu ăn uống đúng giờ thì Mặc Tu Nhân không thể cho phép điều này xảy ra được. Dĩ nhiên Bạch Cẩm Sương hiểu rõ Mặc Tu Nhân muốn tốt cho cô, nhưng mà ngày thường cô đã quen với điều này rồi, bây giờ khi nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy thì cô lại cảm thấy hơi xúc động mà nói: “Chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà!” Mặc Tu Nhân không nhịn được mà vươn tay ra và lướt qua mũi của cô, đáy mắt mang theo nét cười dịu dàng: “Vậy thì tốt!” Triệu Văn Vương nghe đến mức gương mặt cũng trở nên hơi ửng đỏ, tuy rằng anh ta đã quen với việc Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương tình tứ với nhau từ lâu, nhưng mà trong lòng của anh ta thật sự không thể chịu nổi khi bản thân cứ mãi làm một bóng đèn sáng rực và chói lọi đâu đấy! Mặc Tu Nhân nhìn thấy Triệu Văn Vương không nhịn được mà xoa xoa lỗ tại thì anh mới để ý rằng lỗ tai Triệu Văn Vương hơi đỏ ửng lên. Anh vừa liếc mắt nhìn liền biết Triệu Văn Vương đang nghĩ đến điều gì nên không nhịn được mà nhếch miệng cười lên một tiếng và nói: “Lái xe đi!” Triệu Văn Vương thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng khởi động xe. Triệu Văn Vương lái xe rất vững, món ăn mà Mặc Tu Nhân chuẩn bị là cơm kèm với thức ăn nên cũng thuận tiện cho việc ăn uống. Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ngồi ở trên xe ăn cơm, khi bọn họ chạy về phía núi Thành phố Trà Giang thì Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ đã đến rồi. Thẩm Đinh Nhiên đến sớm hơn Sở Hạnh Từ, cô ấy không muốn đi đến đỉnh núi Thành phố Trà Giang mà đi đến một ngã ba ở ngay giữa núi Thành phố Trà Giang thì lái xe cho đến khi đến bên vách núi gần một dòng nước đang chảy xiết của con sông Thành phố Trà Giang gần núi Thành phố Trà Giang. Chiếc xe không chạy đến sát bên vách núi được nên cô ấy liền đi xuống xe và tự mình đi qua đó, cô ấy đứng ở trên cao và nhìn về phía con đường mà mình đi đến. Mặc Ngôn đi theo Thẩm Đinh Nhiên theo lời căn dặn của Mặc Tu Nhân, lúc trước anh ta không hề biết cuối ngã ba của ngọn núi Thành phố Trà Giang này lại có một nơi như vậy, bình thường căn bản không hề có người nào đi đến nơi này vì những bụi cỏ ở trên đường cũng sắp chặn hết đường đi rồi. Mặc Ngôn thật sự không ngờ rằng nơi mà Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ hẹn nhau lại là một nơi như vậy, trong lòng anh ta cảm thấy không ổn nhưng lại không dám đột ngột đi ra vì sợ sẽ khiến cho Thẩm Đinh Nhiên bị kích động, vì vậy anh ta liền trốn ở trong bụi cỏ và nhắn tin cho Mặc Tu Nhân. IMặc Ngôn: Anh Sở, không ổn rồi, Thẩm Đinh Nhiên đã đi đến một nơi rất nguy hiểm, tôi nhìn thử thì thấy dường như cảm xúc của cô ấy không ổn định lắm, có khi nào cô ấy sẽ làm chuyện dại dột không! [Mặc Ngôn: Hình ảnh) Mặc Ngủ gửi tấm hình Thẩm Đinh Nhiên đang đứng ở bên vách núi cho Mặc Tu Nhân. Không biết vì sao mà anh lại cảm thấy tư thế này của Thẩm Đinh Nhiên rõ ràng là cô ấy không thể nghĩ thông suốt được. Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đã ăn cơm xong, chiếc xe cũng đã đi đến chân núi Thành phố Trà Giang, kết quả anh lại nhìn thấy một tin nhắn như vậy. Mặc Tu Nhân nhíu chặt mày lại và nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mặc Ngôn. [Mặc Tu Nhân: Sở Hạnh Từ đã xuất hiện chưa?1 [Mặc Ngôn: Vẫn chưa! [Mặc Tu Nhân: Cử người đến ngăn cản Sở Hạnh Từ và để cho anh ta đến trễ một chút,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]