Bạch Cẩm Sương mím môi và không thể nhìn ra Mặc Tu Nhân thật sự đang đau đầu hay là đang lừa gạt cô ngay trong chốc lát được.
Thế nhưng cô vốn dĩ không định đi ra ngoài tìm người, dù sao thì Tần Manh Manh có thể xảy ra chuyện gì ở nhà họ Tần chứ, chắc hẳn con bé chỉ một mình đi ra ngoài để thả lỏng tâm trạng mà thôi.
Cô chuyển động đôi mắt của mình và đứng dậy đi về phía sau Mặc Tu Nhân: “Vậy thì em vẫn nên ở lại chăm sóc cho anh vậy, Tần Manh Manh có Tần Minh Xuân chăm sóc rồi!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày nói: “Sao vậy? Em không đi giúp Tần Minh Xuân tìm người à?”
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Anh có chắc là anh thật sự đau đầu hay là chỉ ghen tị không muốn thừa nhận rồi lừa gạt em đấy!”
Mặc Tu Nhân nói với vẻ mặt vô tội: “Em đang nói gì vậy, anh không hiểu!”
Bạch Cẩm Sương nhịn cười nói: “Em phục anh luôn đấy, anh yên tâm, vốn dĩ em cũng không định đi ra ngoài tìm người, để em xoa đầu giúp anh, anh có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút”!
Mặc Tu Nhân mỉm cười và ngồi dựa trên ghế số pha mà nhằm đôi mắt lại, Bạch Cẩm Sương giúp anh xoa đầu khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dĩ nhiên không chỉ có đầu óc mà anh cũng cảm thấy thoải mái ở trong lòng!
Thật ra anh không chỉ để ý Tần Minh Xuân hay là Tần Vô Đoan thích Bạch Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166810/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.