Lại nói, nếu anh không có linh hồn xuyên việt, anh không phải là một người kỳ lạ như thế, Bạch Cẩm Sương chỉ nói an ủi mẹ mình mấy lời thôi, sao có thể hại anh được.
Nói cho cùng, nguyên nhân là vì cơ thể này của anh.
Nghĩ đến đây, Tần Minh Xuân sầm mặt nhìn Tần Mạnh Manh, nhằm mắt lại, vẻ mặt có chút mỏi mệt: “Lại nói, Bạch Cẩm Sương vừa nói sai thì đã nói cho anh biết, là anh không cẩn thận, không nhận ra nguy hiểm, những điều này không thể trách cô ấy, hơn nữa, cô ấy là vợ của Mặc Tu Nhân, anh và Mặc Tu Nhân là anh em, em không thể vì những chuyện này mà căm thù cô ấy, em hiểu không? Nếu em còn coi anh là anh trai, những lời em nói hôm nay, sau này anh không muốn nghe nữa, em biết chưa?”
Tần Manh Manh cắn chặt răng, cô bé biết mình nên thỏa hiệp với anh trai, thế thì anh trai sẽ không tức giận nữa.
Nhưng cô bé vừa nghĩ đến anh trai tha thứ và đối xử đặc biệt với Bạch Cầm Sương, trong lòng cô bé lại phiền muốn khó chịu như đè một tảng đá, khiến cô bé không nhịn được mà muốn phản kháng, muốn nói gì đó.
Cô bé cũng không tự ý thức được giọng điệu của mình chua thế nào: “Anh trai, anh đây là cảnh cáo em vì Bạch Cẩm Sương sao?”
Sắc mặt Tần Minh Xuân cực kỳ u ám: “Tần Mạnh Manh!”
Tần Manh Manh đỏ mắt, giơ tay lau mặt: “Em biết rồi, anh trai không cần nói nữa, sau này em sẽ quản chặt cái miệng mình!”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166809/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.