Sở Tuấn Thịnh nghe đến Vân Yến muốn nhảy xuống biển, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng xấu xí, đứng dậy xoay người rời đi.
Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Chạy nhanh như thế làm gì, anh có biết cô ấy bây giờ ở đâu không?"
Sở Tuấn Thịnh dừng bước chân, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành: "Mặc Tu Nhân, anh phải biết Cẩm Sương đang ở đâu. Cẩm Sương bây giờ chắc hẳn đang ở bên cạnh Vân
Yến. Anh có thể giúp tôi hỏi, được không? Tôi cầu xin anh day!"
Mặc Tu Nhân chậm rãi lắc đầu.
Vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh trở nên khó coi: "Mặc Tu Nhân, tính mạng con người đang bị đe dọa, anh chỉ giương mắt đứng nhìn thôi sao."
Mặc Tu Nhân không biết mình có phải là ngu ngốc như vậy trong tình cảm của mình hay không, nhưng Sở Tuấn Thịnh lại ngốc đến mức không chịu được.
Anh nói: "Sở Tuấn Thịnh, anh có đầu óc không? Nếu Cẩm Sương qua đó rồi, còn không khuyên được Vân Yến thì anh đi tới có thể khuyên được cô ấy không? Vân Yến bây giờ đang rất tức giận. Nếu anh qua đó, chẳng khác nào anh đang muốn cô ấy tức giận thêm hay sao?”
Sở Tuấn Thịnh sửng sốt một chút, đột nhiên không nói một lời nào, đứng tại chỗ, anh ta như bị trúng đạn, bất động như khúc gỗ.
Mặc Tu Nhân chậm rãi, bình tĩnh nói: "Vì hôm nay anh đã tìm tới tôi, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Theo quan điểm của tôi, lý do khiến Vân Yến trở nên tức giận sau khi biết thân phận của anh chính là vì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166551/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.