Bạch Cẩm Sương sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Vân Yến, cậu vì đàn ông mà coi thường cuộc sống bây giờ cậu giỏi quá rồi đấy!"
Vân Yến vội vàng ngẩng đầu lên và giải thích: "Cẩm Sương, tớ đã buông bỏ suy nghĩ đó rồi! Lúc đó tớ vừa buồn vừa tức giận quá. Tớ không biết phải làm thế nào để giải tỏa cảm xúc như vậy. Cứ coi như tớ là đồ ngốc đi được không? Và... Đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy, khí chất hiện tại của cậu...càng ngày càng giống tổng giám đốc Mặc, điều này khiến tớ cảm thấy rất căng thẳng...
Bạch Cẩm Sương chế nhạo: "Ôi...bây giờ đèn mờ quá, cậu bây giờ còn biết tớ đang nhìn cậu kiểu gì luôn cơ?”
Vân Yến cắn môi: "Có thể chứ, đó gọi là cảm giác, cậu không nghe qua à có những lúc ánh mắt lợi hại vô cùng, con người dễ dàng cảm nhận thấy!"
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói: "Tớ lại không biết, ánh mắt của tớ vô cùng lợi hại Vân Yến mím môi, bí mật ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm
Sương: "Cẩm Sương...tớ biết mình sai rồi, đừng nói chuyện với tớ như thế này...Tớ có chút sợ hãi"
Bạch Cẩm Sương tiếc cô ấy một cái: "Cậu có dũng khí nhảy xuống biển, cậu còn biết sợ à?" Bạch Cẩm Sương không phải không tức giận, nếu không phải nghe nói Vân Yến cô bé ngốc này muốn nhảy xuống biển, cô đã không vội vàng rời đi, để lại Mặc Tu Nhân một mình. Vân Yến xấu hổ khi nghe những lời của Bạch Cẩm Sương: "Tớ thực sự biết rằng tớ đã sai. Tớ không nên nói những điều bốc đồng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166550/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.