Bạch Cẩm Sương sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Vân Yến, cậu vì đàn ông mà coi thường cuộc sống bây giờ cậu giỏi quá rồi đấy!" Vân Yến vội vàng ngẩng đầu lên và giải thích: "Cẩm Sương, tớ đã buông bỏ suy nghĩ đó rồi! Lúc đó tớ vừa buồn vừa tức giận quá. Tớ không biết phải làm thế nào để giải tỏa cảm xúc như vậy. Cứ coi như tớ là đồ ngốc đi được không? Và... Đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy, khí chất hiện tại của cậu...càng ngày càng giống tổng giám đốc Mặc, điều này khiến tớ cảm thấy rất căng thẳng... Bạch Cẩm Sương chế nhạo: "Ôi...bây giờ đèn mờ quá, cậu bây giờ còn biết tớ đang nhìn cậu kiểu gì luôn cơ?” Vân Yến cắn môi: "Có thể chứ, đó gọi là cảm giác, cậu không nghe qua à có những lúc ánh mắt lợi hại vô cùng, con người dễ dàng cảm nhận thấy!" Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói: "Tớ lại không biết, ánh mắt của tớ vô cùng lợi hại Vân Yến mím môi, bí mật ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương...tớ biết mình sai rồi, đừng nói chuyện với tớ như thế này...Tớ có chút sợ hãi" Bạch Cẩm Sương tiếc cô ấy một cái: "Cậu có dũng khí nhảy xuống biển, cậu còn biết sợ à?" Bạch Cẩm Sương không phải không tức giận, nếu không phải nghe nói Vân Yến cô bé ngốc này muốn nhảy xuống biển, cô đã không vội vàng rời đi, để lại Mặc Tu Nhân một mình. Vân Yến xấu hổ khi nghe những lời của Bạch Cẩm Sương: "Tớ thực sự biết rằng tớ đã sai. Tớ không nên nói những điều bốc đồng như vậy. Cẩm Sương, đừng tức giận, được không?" Bạch Cẩm Sương nhìn cô chằm chằm trong giây lát và xác nhận rằng cô ấy không hề có ý định muốn tự tử, hơn nữa cô thấy tâm trạng Vân Yến cũng tốt lên một chút, nói: “Thôi được rồi, bây giờ cậu nói cho tớ nghe, cái tên lừa gạt cậu là ai, rồi làm sao mà anh ta lừa cậu, tớ sẽ đưa cậu đi tính sổ với anh ta!” Bạch Cẩm Sương nói xong, Vân Yến lại do dự: "Tớ nghĩ là thôi đừng làm thế!” Bạch Cẩm Sương im lặng vài giây rồi nói: "Tớ thấy bây giờ tâm tình cậu cũng không đau buồn lắm, nếu đã như thế, bây giờ cậu ngồi ở đây hít gió biển đi, tớ đi xuống trước. Nếu cậu có nhảy xuống biển thì đừng có gọi tớ đấy nhé!” Khi Vân Yến nghe thấy lời nói của Bạch Cẩm Sương, cô thật sự muốn rời đi, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe: "Cẩm Sương... Bạch Cẩm Sương không dừng lại, Vân Yến nghiến răng nghiến lợi nói thẳng: "Đừng đi, tớ nói cho cậu biết là được chứ gì, anh ta chính là Sở Tuấn Thịnh! Anh ta chính là Thịnh Thế Phồn Hoa, anh ta cũng sớm biết thân phận của tớ rồi. Anh ta chơi đùa với tớ như là một kẻ ngốc vậy, tớ Bạch Cẩm Sương quay lại thì thấy Vân Yến đang cúi xuống ngồi xổm, gương mặt buồn bã, nghe giọng nói cô ấy cất lên, cô có thể đoán được Vẫn Yến đang khóc. Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài, quay người đi về phía cô ấy. Bạch Cẩm Sương đi rồi, Mặc Tu Nhân trần trọc mãi không ngủ được, lật điện thoại di động, định gọi điện hỏi bao giờ Bạch Cẩm Sương về. Kết quả, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, hơn nữa, tiếng gõ cửa là phía đối diện, đó chính là cửa phòng anh. Mặc Tu Nhân cau mày, định đứng dậy ra xem ai gõ cửa, kết quả là trước khi xuống giường, anh đã nghe thấy tiếng Sở Tuấn Thịnh mắng mình: "Mặc Tu Nhân...anh làm cái trò gì vậy, mau mở cửa cho tôi!" Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân bỗng đen lại, hai người này có chuyện gì vậy! Vân Yến liều lĩnh đòi chết đã gọi Bạch Cẩm Sương của anh đi, bây giờ, cái tên Sở Tuấn Thịnh lại đến quấy rầy anh! Anh mặt tối sầm lại, đi tới mở cửa phòng, nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh nằm ở cửa đối diện, nặng nề đập cửa, trong miệng chửi rủa, kêu Mặc Tu Nhân mở cửa. Mặc Tu Nhân bước tới, đá vào mông Sở Tuấn Thịnh: "Anh bị bệnh à? Tối rồi mà còn phát bệnh à?” Nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng xoay người nhìn anh chằm chằm: "Anh không ở phòng sao?” Nói xong, anh ta thấy quần áo, dép đi trong nhà và bộ đồ ngủ rộng rãi của Mặc Tu Nhân dường như không được lấy từ bên ngoài. Anh ta ngạc nhiên chỉ tay về phía Mặc Tu Nhân: "Anh...vừa rồi anh đi đâu vậy?" Mặc Tu Nhân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thay vào đó hỏi: "Anh làm cái gì mà gào thét tên tôi ghê như thế? Anh tìm tôi có việc gì?” Nghe vậy, Sở Tuấn Thịnh thở dài: "Cảnh Hạo Đông lần này không đến bữa tiệc trên du thuyền. Tôi xảy ra chút chuyện. Không phải tôi không tìm được ai giúp đỡ mới đến nhờ anh nghĩ cách đầu!” Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên, quay người đi đóng cửa phòng của Bạch Cẩm Sương, sau đó mở cửa đối diện, mời Sở Tuấn Thịnh vào: "Anh có chuyện gì thì vào đây kể tôi nghe xem!” Sở Tuấn Thịnh giờ mới hiểu ra, Mặc Tu Nhân trước đó ở phòng đối diện, có chút kinh ngạc: "Đối diện là phòng của ai? Anh ở chỗ nào? Tôi có thể nói cho anh biết, Mặc Tu Nhân, em gái Bạch tốt như vậy, đừng có làm gì có lỗi với cô ấy nếu không đừng trách tôi không đứng về phía anh!" Mặc Tu Nhân nghiêm mặt liếc anh ta một cái: "Anh rốt cuộc là có chuyện gì?" "Vậy thì anh phải nói cho tôi biết trước, anh ở trong phòng của ai, anh và Bạch Cẩm Sương không phải ở cùng nhau sao? Sao lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt? Mặc Tu Nhân...tôi giờ mới thấy cậu và Cảnh Hạo Đông thật giống nhau.” Sở Tuấn Thịnh cũng có chút tức giận, giọng điệu có phần thô lỗ. Mặc dù hiện tại anh ta thích Vân Yến, nhưng anh ta vẫn đánh giá cao tính cách và con người của Bạch Cẩm Sương, đương nhiên là thuộc loại quý trọng bạn bè, vì vậy nếu gặp chuyện kiểu như này, anh ta cũng không thể vì Bạch Cẩm Sương mà bênh vực kẻ yếu Mặc Tu Nhân chăm chú nhìn anh ta, với vẻ mặt bình tĩnh: "Cẩm Sương sống ở phòng đối diện. Tôi hỏi lại anh anh có chuyện gì kiếm tôi không?" Sở Tuấn Thịnh chợt nhận ra điều đó, lập tức gật đầu, hóm hỉnh nói: "Có chuyện đấy, là như thế này, lúc nãy tôi gặp Vân Yến ở vũ hội, kết quả là…." Sở Tuấn Thịnh thuật lại cho Mặc Tu Nhân nghe chuyện anh ta làm rớt áo khoác và bị Vân Yến biết được thân phận thật của mình, tinh thần anh ta có chút suy sụp: "Cô ấy thực sự rất tức giận. Cô ấy đã nói rõ ràng rằng sau khi gặp mặt ở ngoài đời, cô ấy sẽ cho tôi một cơ hội, và kết quả...hôm nay cô ấy lại nói tôi không xứng! Kỳ thật tôi cũng rất buồn, nhưng tôi cũng biết nếu tôi cứ theo đuổi cô chỉ khiến cô ấy thêm ghét tôi mà thôi!” Mặc Tu Nhân tối tăm nhìn Sở Tuấn Thịnh: "Thì ra là anh!" Trước đó, Mặc Tu Nhân còn cảm thấy Vân Yến là người không có mắt nhìn, rõ ràng biết anh ta cùng Bạch Cẩm Sương rời đi, anh là đến thế giới hai người, nhưng chẳng có tâm trí nào nghĩ tới Bây giờ dường như tất cả mọi nguồn gốc, thủ phạm, đều ở trước mặt anh Sở Tuấn Thịnh nghe xong lời này Mặc Tu Nhân, có chút bối rối: "Hóa ra là tôi?" Mặc Tu Nhân trực tiếp lạnh lùng đối với anh ta một câu: “Anh thật là ngốc!" Sở Tuấn Thịnh lập tức sởn cả tóc gáy: "Mặc Tu Nhân, tôi đây là cầu xin anh giúp đỡ, anh không giúp, tại sao lại giống Cảnh Hạo Đông, còn tham gia công kích cá nhân Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi đang công kích cá nhân, anh trong trường hợp như vậy áo khoác cũng không che nổi còn bị người ta phát hiện thân phận, như thế không ngốc thì gọi là gì?" Nghe vậy, Sở Tuấn Thịnh không nói gì. Anh ta im lặng vài giây, nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Bất kể tôi có ngốc hay không anh cũng giúp tôi tìm cách đi, tôi thực sự đường cùng rồi. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị phát hiện than phận. Cô ấy ghét tôi vô cùng. Thực tế, tôi Sở Tuấn Thịnh nói xong, đau khổ nhắm mắt lại, dụi lông mày, vẻ chán nản. Mặc Tu Nhân im lặng nhìn anh ta trong vài giây, và đột nhiên nói: "Một giờ trước, Cẩm Sương được nhân viên trực của khách sạn gọi đến quầy lễ tân. Tôi nghe nói rằng có một phụ nữ tên Vân Yến định nhảy xuống biển, nhưng tôi không biết đó là thật hay là giả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]