Lâm Kim Thư lắc đầu: “Cảnh Hạo Đông bị chấn động não nhẹ, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, hai người đừng nên quấy rầy anh ấy nữa, hãy mau về đi!”
Nghe những lời này, Lâm Thanh Tuấn cảm thấy vô cùng tự trách: “Lâm Kim Thư, chuyện hôm nay anh không biết phải cảm ơn em thế nào mới được, thật đấy, cảm ơn em!”
Lâm Thanh Tuấn nói xong ngồi trên xe lăn cúi đầu trước Lâm Kim Thư.
Mẹ Lâm đẩy xe lăn, không nói lời nào, khuôn mặt nhợt nhạt, xem ra chuyện hôm nay đã dọa bà ấy không nhẹ.
Lâm Kim Thư mím môi: “Lâm Thanh Tuấn, anh không cần phải thấy có lỗi với em, cũng không cần cảm ơn em, hôm nay em cứu dì, nói cho cùng cũng vẫn là vì lần trước anh đã cứu em mà thôi, chuyện này coi như là em trả nợ ơn cứu mạng của anh lúc trước!”
Nghe nói như thế, trên mặt Lâm Thanh Tuấn hiện lên nụ cười chua xót.
Anh ta có thể thấy được, sau này anh và Lâm Kim Thư hoàn toàn không có cơ hội nữa rồi!
Anh ta gật đầu: “Được, anh biết rồi, nhưng dù sao cũng cảm ơn em và Cảnh Hạo Đông nhiều lắm!”
Dù mẹ anh ta có không tốt như thế nào thì cũng vẫn là mẹ của anh ta!
Lâm Kim Thư gật đầu, không nói gì nữa: “Vậy em về phòng bệnh trước đây, anh cũng... Trở về đi!”
Nói xong, Lâm Kim Thư liền quay đầu bước đi.
Lúc này, mẹ Lâm chưa nói câu nào đột nhiên lại mở miệng: “Lâm Kim Thư!”
Bước chân Lâm Kim Thư dừng lại, cô quay đầu, mặt không biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166242/chuong-519.html