Lúc này, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nghe thấy giọng nói phát ra phía trên đầu mình: “Tôi đã gặp cô vào buổi sáng rồi!”
Bạch Cẩm Sương sững sờ, xoay người nhìn thấy một bóng dáng người quen, là người trẻ tuổi trong gia đình ba người mà cô đã gặp lúc ở sân bay.
Bạch Cẩm Sương nhớ tới cảnh tượng lúc đó mình bị Mặc Tu Nhân ôm vào trong ngực, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, nhịn không được thầm phỉ nhổ. Cô nhớ lúc đó mình đã vùi mặt vào trong ngực Mặc Tu Nhân rồi mà, sao cái người này lại có thể nhận ra cô được cơ chứ.
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy vẻ ngượng nghịu của Bạch Cẩm Sương, cười cười: “Cô ngượng hả? Không có gì đâu, người yêu với nhau thì luôn mùi mẫn mà, tôi hiểu được điều đó!”.
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, không nhịn đưệc liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu nhìn thoáng qua còn nhỏ tuổi hơn tôi nữa đấy!”
Thanh niên mười tám tuổi kia bất giác gãi gãi lỗ tai: “Vậy hả? Có bao nhiêu tuổi?”
Bạch Cẩm Sương cố tình nói lớn thêm hai tuổi: “Hai mươi hai!”
Thanh niên kia chớp chớp mắt: “Không phải chứ, trông cô trẻ trung thế mà!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy, nhịn không được trừng mắt: “Rồi cậu tìm tôi có chuyện gì không?”.
Thanh niên kia cười đáp: “Cô đừng có thái độ thù địch với tôi vậy mà, tôi tên là Đàm Phi Vũ, ở cạnh nhà của cô đó!”
Bạch Cẩm Sương sững sờ: “Vậy nên, không phải là cậu nhìn thấy mặt tôi ở sân bay sao?”
Đàm Phi Vũ nở nụ cười: “Dĩ nhiên không phải, lúc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166241/chuong-518.html