Sự tức giận này của Lâm Kim Thư không là gì cả, nếu là cô thì cô còn tức giận hơn thế này nữa kìa. Cô liếc mắt nhìn Cảnh Hạo Đông, mở miệng nói: "Hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện tâm sự. Tới đây thôi, chúng ta ai về nhà nấy nhé, OK?”
Cảnh Hạo Đông nhanh chóng lên tiếng: "Được, tôi sẽ đưa Kim Thư về nhà"
Lâm Kim Thư lạnh lùng nói: "Không cần, Cẩm Sương sẽ đưa tôi vê!"
Cảnh Hạo Đông thấy Lâm Kim Thư đã đứng dậy, định rời đi thì trong lòng có chút nóng nảy: "Kim Thư, anh thật sự rất muốn giải thích rõ ràng với em, em có thể cho anh một chút thời gian được không?”
Lâm Kim Thư nhìn anh ta: °Cho anh thời gian, cho anh thời gian làm gì? Cho anh thời gian để anh giới thiệu đội quân người yêu cũ của anh cho tôi quen biết à? Xin lỗi, tôi không rảnh như vậy. Hơn nữa, gân đây tôi rất bận, đừng làm phiên tôi, cũng đừng làm phiền bạn của tôi. Với lại, giữa tôi và anh, đâu có có bất kỳ mối liên quan gì cả, phải không?” Lâm Kim Thư vừa thốt ra những lời này, sắc mặt của Cảnh Hạo Đông nháy mắt khó coi đến cực điểm.
Anh ta trực tiếp gọi tên Lâm Kim Thư: "Em cho rằng giữa anh và em chỉ có quan hệ như thế thôi sao?"
Lâm Kim Thư nhướng mày: "Nếu không thì sao?"
Một nét khó chịu thoáng qua trên mặt Cảnh Hạo Đông, anh ta nặng nề nhìn Lâm Kim Thư, giọng nói có phần châm biếm: “Đúng vậy, không có quan hệ gì. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166156/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.