Mặc Tụ Nhân nghe cách xưng hô của Tôn Vân Phi thì thấy hơi khó chịu nên chau mày. Ấn tượng của anh về bà mơ này thật sự rất tệ!
Anh cũng không có hứng thú là bao với người mà Tôn Vân Phi nói, dù sao thì họ cũng không có quan hệ gì với nhau.
Tôn Vân Phi nói xong thì mỉm cười và đi vào trong, theo sau bà ta là một người đang nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương lập tức đơ cứng.
Mặc Tu Nhân có thể cảm nhận được rất rõ cơ thể Bạch Cẩm Sương đang cứng đờ ra, lúc này anh mới ngoái đầu nhìn sang.
Anh vừa nhìn sang thì vẻ mặt của anh cũng trở nên lạnh đi.
Tôn Vân Phi vẫn chưa cảm giác thấy có gì không đúng, bà ta mỉm cười hỏi Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương: “Sao thế? Hai cháu không quên sao?”
Tôn Vân Phi cảm thấy nếu như người phụ nữ này đã dám cùng bà ta đến đây thì nhất định là cô ta không dám bịa đặt thân phận, nếu không thì chẳng phải vừa qua tới đây đã bị vạch trần rồi sao?
Chỉ có điều thật sự bà ta thấy hơi khó hiểu với cảnh tượng trước mắt mình.
Tổng Chỉ Nam không đợi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân trả lời thì đã mỉm cười và nói: “Đương nhiên là quen rồi, Tu Nhân, nhà thiết kế Bạch, hai người nói đúng không?”
Bạch Cẩm Sương không muốn nói chuyện trước đây của cô và Tống Chỉ Nam trước mặt cậu mình.
Cô giải thích với Vụ Phương bằng giọng điệu lạnh lùng: “Cậu, đây là nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166142/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.