Sắc mặt Vu Kiên Định khó coi đến mức không thể che giấu: “Cái gì, chỉ là một chức vụ cơ bản thôi sao?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân lạnh lùng hơn: “Vậy thì, tôi giao cho anh chức vụ quản lý, anh có thể làm được chứ?”
Mặt Vụ Kiện Định đỏ bừng lên: “Tôi không có ý lớn như vậy, tôi chỉ cảm thấy, chức vụ căn bản... có phải hơi thấp rồi không?”
Mặc Tu Nhân khẽ liếc anh ta một cái rồi cười khẩy: “Người muốn gia nhập Hằng Vinh hàng năm có rất nhiều người, cũng có nhiều người không thể vào được. Tôi thật không ngờ anh lại không thích chỉ vì vị trí thấp. Tôi nghe nói... anh còn không biết nhiều về lĩnh vực kinh doanh trang sức, nên tôi cũng không thể để anh làm quản lý được. Như vậy thì anh cũng sẽ khó thuyết phục được cấp dưới, làm ảnh hưởng đến điều kiện hoạt động của công ty, mạo hiểm như vậy, anh có dám gánh vác hay không?”
Vu Kiên Định bị Mặc Tu Nhân nói đến không còn gì để nói, đột nhiên ngẩn người.
Tôn Vân Phi sợ anh ta làm Mặc Tu Nhân không vui, nên bà ta cau mày nhìn Vu Kiên Định: “Thằng nhóc này, cậu Mặc có thể giới thiệu cho con đi làm đã tốt lắm rồi. Con còn đòi hỏi gì nữa? Đợi đến khi con có đủ năng lực rồi, cậu ấy tự nhiên sẽ cho con được thăng chức!”
Nghe mẹ mình nói vậy, vẻ mặt của Vụ Kiện Định khá lên một chút.
Tôn Vân Phi đã tính toán rất kỹ, hôm nay là ngày đầu tiên gặp Mặc Tu Nhân, đương nhiên không thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166141/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.