Bạch Cẩm Sương đưa điện thoại qua: "Anh xem đi, đều lên báo luôn rồi. Trên này còn nói, tuy rằng không gây ra thương tích nghiêm trọng gì, nhưng toàn là lựa mấy chỗ quan trọng mà đánh. Mấy bộ phận bị đánh trúng đó, đều là cái loại mà không phải mười ngày nửa tháng thì sẽ không hết đau đó!".
Mắt Mặc Tụ Nhận lóe lên, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì: "Phải không? Vậy còn tốt chán, mấy loại người này là đúng người đúng tội!"
Bạch Cẩm Sương nhớ tới chuyện mình bị mẹ Lăng đánh, cũng cười cười gật đầu: "Tôi cũng thấy là ông trời có mắt, đang vì dân trừ hại!" Mặc Tu Nhân ừ một tiếng, dựa vào sofa, vẻ mặt u ám không rõ. Không biết là đang nghĩ cái gì.
Tròng mắt Bạch Cẩm Sương xoay xoay, đột nhiên mở miệng: "Mặc Tu Nhân, cải chuyện này, sẽ không phải là anh làm chứ!".
Mặc Tu Nhân sửng sốt, tầm mắt nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: "Em đừng nói bậy, tôi làm ra cái loại chuyện này để làm gì!".
Bạch Cẩm Sương nửa tin nửa không nhìn về phía Mặc Tu Nhân một cái: "Tôi lại cảm thấy, cái loại phong cách làm việc hả lòng hả dạ này rất giống với anh. Không phải anh làm thì thôi vậy!"
Mặc Tu Nhân nghẹn họng. Anh còn tưởng là Bạch Cẩm Sương sẽ tức giận, cảm thấy anh nhiều chuyện nữa chứ!
Không ngờ rằng, cô lại nghĩ như vậy!
Chẳng qua, anh căn bản chính là vì Bạch Cẩm Sương, nên mới đi dạy cho hai vợ chồng kia một bài học. Chỉ cần Bạch Cẩm Sương vui là được.
Mặc Tu Nhân đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166026/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.