Bạch Cẩm Sương lên lầu thay một bộ đồ thường rồi lại đi xuống. Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh vô cùng chói mắt đang ngồi trên sofa. Cô đi tới:"Đi thôi! Trước khi tan họp thì trở về vừa hay đủ thời gian ăn cơm trưa!"
Sở Tuấn Thịnh cười gật đầu, lúc ra khỏi khách sạn, mái tóc đỏ tươi dưới ánh mặt trời của anh. ta nhìn càng thêm chói mắt.
Vẻ mặt Sở Tuấn Thịnh phóng đãng, không chịu gò bó như một tên lưu manh thứ thiệt..
Nếu như Bạch Cẩm Sương không biết rõ cách làm người của Sở Tuấn Thịnh từ trước thì nhất định sẽ cách xa anh, thế nhưng bây giờ, từ khi Sở Tuấn Thịnh ra tay cứu cô, cô đã xem anh như bạn bè.
Cô biết, mặc dù Sở Tuần Thịnh có chút lưu manh nhưng anh sống rất có tình có nghĩa.
Trên đường đến quán ăn thì đột nhiên Bạch Cẩm Sương nhớ ra, lúc anh đến tìm cô hình như là từ bên ngoài đi vào.
Cô tò mò nhìn Sở Tuấn Thịnh ở bên cạnh:"Đúng rồi, anh ở nơi nào trên núi vậy?"
Sở Tuấn Thịnh chỉ tay về phía đám rừng nằm bên cạnh khách sạn Ôn Tuyền trên núi Minh Tuyền:"Ở bên đó, cách một đoạn khá xa có một ngôi biệt thự tư nhân, tôi sẽ ở đó!"
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô đoán, Sở Tuấn Thịnh nhất định sẽ không ở trong khách sạn Ôn Tuyền.
Sở Tuấn Thịnh đột nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương, nói:"Thật ra thì, biệt thự bên đó mặc dù thuộc sở hữu tư nhân nhưng cũng nằm chung trong kế hoạch kiến tạo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1166000/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.