Cả người Mặc Tụ Nhân thoáng chốc cứng đờ, trong nháy mắt, anh gần như đã nghĩ ngay đến trận cãi vã đêm hôm đó, anh chỉ nói thế thôi, nhưng cô ấy thật sự quá coi trọng bản thân rồi!
Chẳng qua, trong lúc cảm xúc nhất thời kích động, anh mới lỡ lời nói thế, nhưng thật không ngờ rằng, ngày hôm nay Bạch Cẩm Sương sẽ lại nhắc đến, dường như Bạch Cẩm Sương đã ghi nhớ rất rõ câu nói vu vơ không đáng quan tâm ấy, cũng bởi vậy mà mỗi khi hai người họ vượt quá giới hạn cho phép, y như rằng Bạch Cẩm Sương sẽ lập tức dùng câu nói đó để chặn họng anh.
Trong ánh mắt Mặc Tu Nhận âm thầm lóe lên một tia sắc lạnh: “Cô thật sự không muốn lên xe?"
Bạch Cẩm Sương khách sáo lùi ra sau vài bước, cô khẽ lắc đầu, giọng điệu chắc nịch: “Tôi không dám”
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đột nhiên dừng lại ngay bên cạnh xe của Mặc Tu Nhân. Doãn Như Liên một thân váy dài, trên khoác áo, đeo kính râm mà bước xuống xe..
Cô ta khẽ liếc nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương, đáy mắt âm thầm lóe sáng, sau đó mỉm cười bước tới: “Chủ tịch Mặc, tôi thấy mọi người trong công ty đều lên chuyển xe du lịch đến núi Minh Thành, đây là để tổ chức du lịch tập thể sao?”
Mặc Tu Nhân vốn dĩ không buồn mà để tâm đến Doãn Như Liên.
Nhưng, ngay khi nhìn thấy Doãn Như Liên đột ngột xuất hiện, thân thể Bạch Cẩm Sương rõ ràng đã trở nên cứng đờ, cả người dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165999/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.