Vân Yến cau mày: “Sáu mươi triệu? Sao anh không đi cướp đi?”
Sáu mươi triệu đối với nhà họ Vân mà nói, có thể không phải là một con số lớn, nhưng cô thà quyên góp cho những người khốn khó cũng không muốn bị người khác lừa bịp.
Ông lão nằm ở dưới đất giở trò, nắm lấy cánh tay của Vân Yến, cố tình nói lớn lên để thu hút sự chú ý của mọi người: “Đụng người này, ôi chân của tôi!”
Sắc mặt Vân Yến trở nên vô cùng khó coi, cô đây là đụng phải người dàn dựng tai nạn rồi!
Vẻ mặt Vân Yến nghiêm túc: “Được, ông đã nói chân ông bị đụng gẫy rồi, vậy thì bây giờ tôi gọi 115, nếu như bệnh viện kiểm tra ông không bị gì, tôi sẽ kiện ông vì tội tống tiền!”.
Vân Yến nói xong, cô định gọi điện cho Lâm Kim Thư, nhờ cô ấy đem đồ tới giúp cho Bạch Cẩm Sương. | Suy cho cùng thì, là người khác cô cũng không thấy yên tâm.
Nhưng chuyện hôm nay, sao cô cũng không thể để người khác lừa mất sáu mươi triệu!
Kết quả, cô vừa mới lôi điện thoại ra, liền nghe thấy một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: “Nếu như tố có sáu mươi triệu, cho dù có nhảy lầu
đi chăng nữa cũng không đưa cho loại người này!”. | Vân Yến ngây ra, lúc này mới nhìn thấy, không biết từ lúc nào có một chiếc xe hơi đỗ lại bên cạnh, một người đàn ông đẹp trai dựa vào thành xe, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Sắc mặt Vân Yến thay đổi: “Tôi không nói sẽ đưa cho ông ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1165987/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.