Cả ngày hôm nay anh khá khó chịu vì một ngày nghĩ bình yên đã bị Trần Tố Mĩ phá nát, nhưng bù lại anh được mở rộng tầm mắt với cô vợ của mình. Không ngờ nhìn cô yếu đuối, mong manh hiền lành như vậy mà khi tức giận lại đáng sợ đến nhường nào nhưng dù có đáng sợ hơn nữa thì đối với anh cũng đáng yêu hết.
Đang ngồi đối diện ăn cơm mà cô rùng mình nhẹ. Không biết anh bị gì mà hôm nay thay đổi thái độ với cô, cách xưng hô cũng thai đổi trong 180°, lật mặt còn hơn lật bánh tráng làm cô phải lo lắng bất an... hỏi:
- Này Lý Thiên Hạo, anh có bị gì không sau lại kì lạ như vậy hay anh bị bệnh gì anh nói đi tôi trở anh đi bệnh viện chứ đừng có ở đó mà dọa tôi. Tôi ngất đấy.
Nghe cô nói mà khóe môi anh giật giật, cô thật sự là không nhìn ra anh là đang dần chú tâm đến cô, thích cô rồi hay sau. Cô gái ngốc này ....... sao lại làm khó anh đến thế chứ. Haizzzz
- À ...ừm anh có chuyện muốn nói với em này Tử Du,,, à...hừm... thật ra thì thì... anh.. annh hình như là ... là rung động với em mất rồi.
Cô nghe anh nói mà nghẹn cơm ở cổ ho khù khụ... tai cô bị ù nên nghe lầm à hay anh bị bệnh gì mà giấu cô.
- Anh đừng có nói bừa, mau ăn cơm đi kẻo nguộii mất.
Tự nhiên nghe anh nói thế làm cô vừa sượng vừa ngượng không chịu nổi. Chưa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-oi-anh-thuong-em-roi/3591966/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.