"Có về nhà không?"
Vương Tư Ngôn thấy Chiêu Thần lâu quá vẫn chưa dứt ra khỏi đám bạn nên đã bước đến hỏi cô. Ngước mắt lên nhìn, hai ánh mắt giao nhau, Chiêu Thần đương nhiên không dám trái ý mà ngoan ngoãn nghe lời theo anh vào xe để về nhà. Ở gần anh cũng đã 7 năm trời, nếu nói về đạo lí thì anh cũng xem như là người có công dưỡng dục và chăm sóc cho cô. Đối với cô mà nói, lời của anh nói ra chính là lệnh, không nên hỏi nhiều cũng không nên làm trái.
Ống điện trên tay Vương Tư Ngôn vừa sắp cạn thì Chiêu Thần đã ở ngay bên cạnh mình, nên nó liền đầy trở lại. Lúc này, cô mới bắt đầu có những thắc mắc.
"Chú Ngôn này. Tại sao chú lại bị trúng độc vậy?"
Anh vẫn nhìn về phía trước, giọng lạnh lùng.
"Hỏi làm gì?"
"Tôi tò mò chút thôi. Chú không muốn trả lời cũng được, tôi không hỏi nữa."
Thời gian 7 năm đối với Chiêu Thần là dài chứ không ngắn. Trong 7 năm đó điều kiện của cô đủ đầy cũng như bao người khác, duy chỉ có vấn đề học hành và giờ giấc đi lại thì bị quản lí rất nghiêm. Cô không có ý trách móc Vương Tư Ngôn quản giáo mình quá chặt, vì mong muốn của cô bây giờ cũng chính là phải học thật chăm chỉ, trở thành nhà nghiên cứu tài giỏi để điều chế thuốc giải của Nhục Chi Độc.
Ban đầu anh còn nghĩ cô chỉ nói rồi thôi, không ngờ cô lại quyết định như thế thật. Chỉ vì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543528/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.