Nói ra những lời này, anh đã phải khổ đau đến nhường nào. Vương Tư Ngôn anh sống trên đời này đã 33 năm, từ lúc nhỏ chưa có nỗi khổ đau hay bất hạnh nào là chưa từng trải qua. Trưởng thành với một trái tim đầy những vết cằn cỗi đến rỉ máu, nhưng anh vẫn dùng nó để yêu hết mình với người con gái này. Anh có thể thiếu thốn tình thương, nhưng anh nguyện cho Chiêu Thần tất cả những gì anh đang có, kể cả sinh mạng này.
Anh không mong cầu cô vì anh hi sinh quá nhiều, thứ anh cầu là cầu cô được vui vẻ hạnh phúc. Yêu nhau thì dễ, vì nhau như thế nào mới là khó.
Khi thấy những giọt lệ nhoè trên mi cô, anh tự thấy rằng dù vừa nãy là bản thân mình đau, là bản thân mình tổn thương thì mọi lỗi lầm đều là do anh mà ra. Anh bước đến, dang tay ra ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. Tiếng hơi thở của anh nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một chút day dứt.
"Ngốc thật. Anh đã mắng em đâu? Khóc cái gì?"
Chiêu Thần vùi đầu vào lòng anh, ôm anh bằng cả vòng tay nhỏ bé của mình.
***
Viện nghiên cứu của Tiêu Đình gần đây được anh ta mang về một số loại thuốc mới, cũng là vì muốn cùng Chiêu Thần nghiên cứu cách giải được Nhục Chi Độc. Thấy cô luôn làm việc trong tâm trạng mệt mỏi, khiến anh ta cũng không dễ chịu chút nào. Pha một ly trà nóng, anh ta mang đến bên bàn của cô rồi đặt xuống.
"Uống đi. Nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543196/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.