Chiêu Thần không hiểu chuyện gì, chỉ thấy anh chạy lảo đảo đến bên xe rồi ngồi vào, cô cũng đi cùng anh. Chiếc xe phóng nhanh trên đường đến nghĩa trang, nơi mộ của mẹ Vương Tư Ngôn đang ở đó. Tại nghĩa trang có một đám người, bên cạnh còn có một chiếc xe hơi đen đang nổ máy sáng đèn rọi vào bên trong các ngôi mộ.
Lão Vương đứng ở đó, giương mắt nhìn đàn em đang dùng xẻng đào bới mộ của người từng chung sống với mình mười mấy năm trời. Cả đời ông ta cố chấp, đến lúc người yêu mình nhất nhắm mắt xuôi tay cũng không muốn nhìn mặt. Đến bây giờ, Vương Tư Ngôn có thật sự là con của ông ta hay không, đối với ông ta cũng không còn quan trọng. Thù hận che mờ lí trí, ông ta từ lâu đã chẳng còn tình người nữa rồi.
Suy cho cùng, ông ta yêu mẹ của anh, nhưng cũng hận bà đến tận xương tủy. Chỉ vì những gì ông ta nhìn thấy trước mắt, không cần người giải thích, không cần một lời minh bạch. Vương Tư Ngôn trong mắt lão Vương, chính là kết quả của sự thù hận, khiến ông ta ngày đêm chướng mắt. Đứng nhìn ngôi mộ bị quật lên, lão Vương giương cao mắt, trán nổi gân xanh, không rõ là đang đau đớn hay đang vừa lòng hả dạ.
Chiếc xe Maserati phanh gấp ở gần đó, Vương Tư Ngôn lao khỏi xe rồi chạy đến, trước mắt anh chỉ thấy khói bụi mịt mù cùng âm thanh của xẻng và đất đá va chạm vào nhau. Chiêu Thần chạy theo sau anh, bước đến giữ lấy cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543189/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.