Đến sáng hôm sau, Vương Tư Ngôn mới tỉnh lại. Cả đêm trước khi anh tỉnh, Chiêu Thần không tài nào chợp mắt được, cô ngồi ở sát bên mép giường, nắm chặt lấy tay anh. Mỗi khi nghe thấy tiếng anh gọi mẹ, tim cô lại quặn thắt. Lúc vừa mở mắt, nơi đau nhất của anh lúc này không phải là những vết thương trên cơ thể, không phải sau gáy mà chính là trái tim.
Thở ra một hơi nặng nhọc, hốc mắt anh lại đỏ bừng, cay nồng khó chịu. Từ sau khi mẹ mất, Vương Tư Ngôn đã trải qua biết bao nhiêu đắng cay cuộc đời cũng quyết không rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng thử hỏi, anh làm sao có thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy tro cốt của mẹ mình bị đào bới lên như vậy, còn không thể nguyên vẹn dù chỉ một chút. Chiêu Thần nhẹ giọng, đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
"Anh tỉnh rồi. Em pha cho anh một ly sữa nóng nhé."
Vương Tư Ngôn không nói gì, mở mắt nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sự chua xót nơi cổ họng khiến anh thấy mình bất lực vô cùng. Anh đột ngột giữ tay cô, vừa cất giọng lên đã lập tức bị lạc giọng, không rõ là vì cơn đau hay do nước mắt nghẹn ngào.
"Mẹ của anh... Bà ấy khổ sở quá."
Chiêu Thần nhìn anh, thoáng chốc không nén nổi chua cay mà mắt hoe đỏ. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc, thấy anh bất lực đến như vậy. Đêm qua dưới cái lạnh thấu xương, nhưng cô là người rõ hơn ai hết, lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543187/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.