Điều mà Chiêu Thần không thể tin được, chính là sau khi biết Tiêu Đình là con nuôi của lão Vương. Thảo nào ngay từ giây phút đâu tiên khi cô nhắc đến Vương Tư Ngôn, anh ta đã tỏ rõ thành kiến, còn nhiều lần khuyên cô nên từ bỏ ý định tìm Hàn Thảo. Chuyện cô bị ám sát ở bờ biển, có lẽ một phần cũng liên quan đến anh ta, vì dù sao anh ta cũng đã tiếp cận cô một tháng, còn biết rõ về cô như vậy.
Lòng người khó lường, nhìn vẻ bề ngoài càng khó nhận ra được bản chất thật của họ. Cô cứ nghĩ bản tính của Tiêu Đình là người cao ngạo, không nghĩ rằng anh ta tiếp cận cô đều là vì có mục đích. Nghĩ đến chuyện ở bờ biển, cô vẫn thầm thở dài vì người bị trúng đạn là cô không phải anh, nếu không cô nhất định sẽ hối hận.
Chiêu Thần ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa một chút, nhưng theo lời của Vương Tư Ngôn rằng không được đi đâu xa nên cô chỉ có thể đi ở phía trước cổng nhà. Lúc vừa bước ra, cô lại gặp ngay Tiêu Đình đang từ trong xe đi đến. Cô nhìn anh ta, định quay lưng đi vào thì bị anh ta giữ tay lại.
"Chiêu Thần."
Cô ra sức vùng vẫy.
"Bỏ tay tôi ra."
Cơ thể Chiêu Thần còn yếu, vậy nên cô không đủ sức để chống lại Tiêu Đình, nhanh chóng bị anh ta giữ tay lại. Cô bị anh ta ép quay đầu lại nhìn, mái tóc trắng bạc bị gió thổi bay lên.
"Chiêu Thần. Tóc của em..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543162/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.