Cô gái đó thừa hiểu Vương Tư Ngôn đang muốn từ chối khéo mình, nên cũng chỉ cười khách sáo rồi quay lưng rời đi. Chiêu Thần ở bên cạnh nhìn anh, vành môi cong lên lộ ra viền môi thanh tú yêu kiều.
"Anh bệnh gì vậy? Sao em lại không biết nhỉ?"
Anh cười một tiếng, đưa tay xoa xoa chóp mũi.
"Bệnh yêu."
Hai người cùng nhau đi vào bên trong đại sảnh của bữa tiệc, gặp gỡ nhiều vị giáo sư hơn. Bọn họ mỗi người đều nghiên cứu về một lĩnh vực khác nhau, nhưng chung quy đều là các ngành phát triển theo quy mô lớn. Chiêu Thần là một cô gái thông minh, nói chuyện khéo léo nên rất nhanh đã chiếm trọn cảm tình của rất nhiều người. Vương Tư Ngôn ở bên cạnh, mặc dù cũng chỉ cười nói xã giao, nhưng trong lòng anh lại vô cùng tự hào.
"Cô Chiêu! Đâu là con đường đã dẫn cô đến thành công ngày hôm nay vậy?"
Một vị giáo sư đứng gần bên cạnh hỏi Chiêu Thần, câu này khiến cô ngẩn ra vài giây. Thành công của hôm nay? Câu này cô không cần suy nghĩ, cũng có thể trả lời ngay, người đã nuôi dưỡng cho ước mơ của cô chỉ có duy nhất một người. Một người sẵn sàng đứng ở sau lưng cô, âm thầm làm một hậu phương vững chắc, sẵn sàng dang tay che chở cô khi cô thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc.
Cô hiểu, bản thân mình bây giờ đã không còn ở độ tuổi nghịch ngợm không hiểu chuyện nữa, mà đã là người trải qua nhiều biến cố. Cô đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2543134/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.