"Bà ấy đã tin lầm ông rồi."
Vương Tư Ngôn lắc đầu, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má rồi đọng lại trên xương hàm của anh. Nghĩ đến những nỗi đau mà mẹ đã chịu, anh không thể không đau lòng, chỉ muốn giết chết ông ta. Tay anh siết chặt bán súng rồi bất ngờ bóp cò. Trong nháy mắt ấy, Chiêu Thần như biết trước được anh nhất định sẽ nổ súng, cô vội vàng chạy đến chắn trước mặt lão Vương khiến cả hai đều ngỡ ngàng. Anh kịp thời trở tay, hướng nòng súng sang một bên, phát đạn bay thẳng vào cánh cửa tạo ra âm thanh vang dội.
Cô nhìn anh thở dốc, không rõ là vì bản thân đang sợ hãi hay đang lo lắng. Còn anh, cảm thấy mình dường như đã quá nóng vội, nếu như không phải anh không nhanh tay thì nhất định đã bắn trúng Chiêu Thần.
"Em làm gì vậy?"
"Em điên rồi sao?"
Vương Tư Ngôn lớn giọng, anh vẫn còn thấy sợ vì việc vừa mới xảy ra. Nếu như phát súng ấy thật sự bắn trúng Chiêu Thần, người hối hận nhất chắc hẳn sẽ là anh.
"Anh bình tĩnh đi được không? Em biết ông ta có tội, ông ta đáng chết, nhưng mà... Thật ra trong lúc anh hôn mê mất máu, chính ông ta là người đã hiến máu cứu anh đấy!"
Anh cau mày, trên nét mặt ban đầu giận dữ ấy thoáng hiện ra vẻ ngỡ ngàng. Trước đây ông ta một mực chối bỏ anh, còn nói trước mặt anh rằng có chết cũng không nhận anh là con. Đột nhiên hôm nay ông ta xuất hiện, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi/2542279/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.