Sau khi giải cứu ba đứa nhóc xong, Lãnh Tư Hàn nhờ Lục Hạo lái xe đưa Nhất Trí Dương và Đường Hoa về. Còn hắn, từ đầu đến cuối vẫn cứ độc chiếm lấy Tiểu Bạch Thỏ và bế lên xe của mình. 
Lãnh Tư Hàn một tay giữ cô nhóc trên người, một tay mở cửa xe, cúi đầu định đỡ Bạch Vi ngồi vào ghế sau trước rồi mới lên trước lái xe. Nhưng khi hắn định thả cô xuống thì hai cánh tay nhỏ của cô nhóc lại ôm chặt lấy cổ hắn. 
" Chú..." 
Nghe tiếng nhúc nhích từ Tiểu Bạch Thỏ nhỏ trong tay, hắn cúi xuống thấy cô nhóc vẫn đang mơ ngủ, có lẽ là nói mớ. Nhưng hắn cũng dừng ý định lại, quay ra gọi một tên trong đám vệ sĩ kia sang lái xe, còn mình thì ôm cô nhóc ngồi ở ghế sau. 
" Tiểu Bạch Thỏ à, nhóc có biết nhóc đã làm tôi lo lắng lắm không?" 
Lãnh Tư Hàn vẫn bế gọn cô nhóc nằm trong lòng mình, một tay ôm, tay kia lên nhéo cái sống mũi nhỏ của cô, nhìn cô ngủ ngon lành mà nói nốt câu: 
" Đúng là ngốc". 
Ở xe của Lục Hạo, hai đứa nhóc đang tì mò không hiểu, làm thế nào mà Lãnh Tư Hàn biết được họ gặp nguy mà ứng cứu. 
" Chú Lục, làm sao chú của Bạch Vi có thể biết tụi cháu gặp nguy mà tới hay vậy." -Nhất Trí Dương vừa giúp Đường Hoa sơ cứu lại vết thương, vừa hỏi. 
" Nhờ GPS của cháu gửi đó cậu nhóc."-Lục Hạo vừa lái xe, vừa trảmuốn. 
" Lúc đó cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-tu-nho/2688016/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.