Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ kính đã phủ rèm củ phòng bệnh, len lỏi qua những khe kính nhỏ, chiếu lên gương mặt thanh thoát của người con trai vẫn đang say giấc trên chiếc giường bệnh bên cạnh cửa sổ. Tiếng lách tách của từng giọt máu nhỏ rơi xuống đáy của túi truyền, tí tách liên tục. Không gian cũng trở nên thật yên tĩnh.
Nhất Trí Dương động động đôi mi của mình, khẽ hé đôi mắt, hơi cau mày vì ánh nắng, tầm nhìn xuất hiện trước mắt cậu là một màu trắng trơn của trần nhà bệnh viện.
Thấy như ai đó đang cầm lấy tay mình, cậu cựa nhẹ bà tay rút ra, nhìn xuống phía dưới, lại bất giác nở một nụ cười như thở phào. Hình ảnh cô bạn Đường Hoa đang nằm kê tay lên giường cậu mà ngủ gật, gương mặt nhỏ nhắn với một chiếc băng cá nhân bên góc cằm phải và một cái dán trên chiếc sống mũi dọc dừa của cô. Nhất Trí Dương tỉnh dậy thì thấy Đường Hoa cũng như thở phào được một hơi rồi.
" Dậy rồi sao?"- Mẹ Nhất Trí Dương vừa cầm một cặp lồng cháo đi vào đặt xuống bàn.
" Mẹ?"- cậu nghiêng đầu ra phía cửa.
" Ừ."
Bà đặt chiếc cặp lồng cháo xuống, tiến lại gần giường của con trai.
" Con thấy trong người thế nào rồi?"
" Còn hơi ê ẩm chút thôi ạ."- cậu cựa người ngồi dậy nhẹ hết sức có thể, sợ người con gái kia tỉnh giấc.
Mẹ cậu nhìn người con trai đang chuyền máu, gương mặt thư sinh còn dán vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-tu-nho/2687989/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.