Chương trước
Chương sau
“Uuuuuu! Aaaaaaa!husuuuuuuu!”

Tiếng la hét liên hồi của Bạch Vi và Lãnh Mộc Nghi trên chiếc tàu siêu tốc. Con tàu lượn to như một con rồng, cứ đi lên trên những chiếc dốc cao trót vót, rồi lao xuống dưới với một tốc độ rất nhanh, lộn vòng trên những đoạn đường khấp khuỷu. Thế mà hai cô nhóc đáng yêu lại cảm thấy rất thích thú.

Ban đầu dù Bạch Vi được Mộc Nghi kéo lên đây chơi, có chút sợ. Nhưng bây giờ, không hiểu sao cô nhóc lại thấy rất thích thú, không ngừng la hét.

Ngược lại với tâm trạng hòa hứng, vui vẻ của hai cô nhóc kia. Thì hai người đàn ông soái ca của chúng ta, đang sợ tới cái mức gương mặt đẹp trai kia đã tái mét rồi. Lãnh Tư Hàn và Lãnh Tư Kỳ vì hình tượng của bản thân, nên hai anh em chẳng ai dám la hét lên cả. Nhưng cái sợ tích tụ lại trong người, lại chưa bao giờ chơi mấy cái trò chơi mạo hiểm tới chóng cả mặt như này, nên hai anh nhà bị đơ luôn rôi.

Sau khi trò chơi kết thúc, hai cô gái đi xuống nắm tay nha tiếp tục bỏ lại hai anh phía sau. Còn hai ông tướng kia thì mặt mày trắng bệch hết ra. Lãnh Tư Kỳ vì chịu không nổi mà phải kiếm một gốc cây ói hết ra.

" Này, em ổn không đó?"- Lãnh Tư Hàn dù mặt mày bơ phờ hết ra, nhưng vẫn cố bước đi thẳng, còn quay lại vẻ hỏi thăm thằng em trai kia nữa.



" Anh nhìn vậy…ọe…là ổn hả?"-Lãnh Tư Kỳ vừa ói hết ra, vừa quay lại trả lời hắn.

Lãnh Mộc Nghi và Bạch Vi nghe tiếng bèn quay lại chỗ hai người.

" Anh, anh có sao không vậy?"- chạy lại vuốt lưng cho Lãnh Tư Kỳ.

" Anh ổn mà."- Lãnh Tư Kỳ vẫn cố chấp, dặn ra một nụ cười,ghép ngón tay thành hình chữ ok 👌.

" Chú, sao mặt chú trắng bệch ra vậy?"

Bạch Vi thấy gương mặt của Lãnh Tư Hàn cứ đơ hết cả ra, có vẻ rất mệt mỏi.

" Tôi…không sao."- Lãnh Tư Hàn trả lời cô vẫn cái về cao ngạo kia, nhưng có vẻ rất gượng gạo.

" Chỉ có cái tàu lượn thì có thể làm gì được tôi/anh chứ?" - hai người đàn ông kia dù đã gần như gục ngã, nhưng vẫn không muốn để mất hình tượng.

Nhìn thấy hai người đàn ông thường ngày khỏe mạnh, bá đạo, ngang ngược. Giờ đây lại chỉ vì một chuyến đi tàu lượn tàn tạ như vậy. Bạch Vi và Mộc Nghi có chút…buồn cười.

“Không ngờ là hai người lại không đi nổi cái này cơ đấy.”- hai cô nhóc đồng thanh trêu ghẹo, khiến cả anh và hắn đều phải ửng mặt lên vì xấu hổ.



" Không có mà."- cả hai người kia cũng đồng thanh phản bác lại.

Đang vui vẻ cười đùa với nhau, thì một cô gái tầm cỡ tuổi Bạch Vi tiến lại gần Lãnh Tư Hàn.

" Anh đẹp trai, có thể cho em xin in4 không?"- cô gái cầm điện thoại chiếc điện thoại đưa ra, mặt cúi xuống vài phần ngại.

Lãnh Tư Hàn nhìn vào chiếc điện thoại trên tay cô gái, lại nhìn sang Tiểu Bạch Thỏ nãy giờ cũng nhìn chằm chằm mình với một ánh mắt, cố làm ra vẻ không có gì.

" Được."

Lãnh Tư Hàn nhìn cô nhóc Tiểu Bạch Thỏ bên cạnh mình như vẻ không muốn ngăn cản mình. Tự nhiên hắn lại muốn trêu cô một chút.

" Thật sao?"- cô gái nghe hắn đồng ý, thì mắt sáng hết cả lên, nhanh chóng đưa chiếc điện thoại của mình cho hắn để nhập số.

Sau khi add friend xong, cô gái kia cảm ơn một tiếng, còn hơn hở chạy ra khoe với người bạn thân đi cùng.

Còn bên đây, Tiểu Bạch Thỏ của chúng ta sắp thành “thỏ ủ giấm chua” rồi.

" Mộc Nghi, tụi mình ra kia ăn kem đi."- Bạch Vi tự nhiên cảm thấy trong người rất bực bội, liền kéo tay Lãnh Mộc Nghi đi lên trước.

" Còn…hai anh…"

" Kệ họ đi."

Thế là cứ như vậy, Mộc Nghi bị Bạch Vi kéo một mạch ra quán kem phía trước, bỏ mặc hai người đàn ông vẫn còn đứng ngây ra phía sau.

" Bạch Vi bị sao vậy anh?"

" Hình như cô ấy…ăn phải " giấm chua" rồi."- Lãnh Tư Hàn nhìn về phía Tiểu Bạch Thỏ đang hậm hực đi phía trước, cười có chút đắc ý. Hắn đã trêu con thỏ trắng của mình thành công!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.