Sau khi đã kiểm tra ổn thỏa thì khoảng bà ngày sau Bạch Vi được xuất viện.
Sáng hôm đó, Lãnh Tư Hàn tự mình lái xe trở Tiểu Bạch Thỏ về nhà. Chiếc BMW đen từ từ chuyển bánh vào trong sân chả căn biệt thự, hắn dừng xe, bảo người làm cất xe và mang hành lí lên phòng, còn mình thì đỡ Tiểu Bạch Thỏ ra ngoài.
Dù hầu hết các vết thương chỉ là trầy da, nhưng chân trái của cô vẫn chưa lành hẳn, nên cứ phải để cho Lãnh Tư Hàn đỡ. Thấy cô đi lại khó khăn quá, hắn liền một tay đỡ hai chân, tay kia đỡ phần lưng của cô, ẵm gọn Tiểu Bạch Thỏ vào lòng khiến cô phải ngỡ ngàng.
" Chú làm cái gì vậy, tôi tự đi được mà."
" Ngoan, để tôi bế em như vậy nhanh hơn đấy."
Nói rồi hắn liền bế cô vào trong nhà, nhẹ nhàng đặt lên trên sofa, lại dịu dàng nói.
" Tôi có mời một người đến đây gặp em nè."
Lãnh Tư Hàn đứng dậy, nhìn ra phía cửa của sân sau, một người đàn ông trong bộ đồ làm vườn theo hướng mắt của hắn mà đi vào.
" Chú Bạch Vũ?"
Bạch Vi thấy ông thì liền bất ngờ, nhưng vẫn không quên lễ phép, khó khăn đứng dậy cúi đầu chào ông.
" Đại thiếu gia và tiểu thư đã về ạ."
Bạch Vi quay sang nhìn Lãnh Tư Hàn, ánh mắt kiểu tra hỏi. Rốt cuộc chuyện này là như nào? Tại sao bác Bạch Vũ lại ở đây?
" Mấy hôm nay tôi bận ở viện chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-tu-nho/2687929/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.