Dứt lời, không để cho Bạch Vi kịp phản đối với lời nói của hắn, Lãnh Tư Hàn đã nhanh chóng khóa môi cô bằng một nụ hôn sâu nữa, áp sát cơ thể cô vào người mình, liên tục nguẩy đảo bên trong miệng nhỏ kia, tới khi Tiểu Bạch Thỏ cảm thấy thiếu oxi mà đẩy hắn ra, hơi thở gấp gáp, nóng bức, lẫn chút hương bạc hà của kem đánh răng phả vào gương mặt hắn.
" Thả tôi ra đi mà."
Lãnh Tư Hàn như không nghe thấy gì, càng ôm chặt cô vào người mình hơn, còn nở nụ cười nham hiểm.
" Em còn ngại gì chứ? Chẳng phải đã từng làm một lần rồi sao?"
" Nhưng hiện tại tôi thật sự chưa thể chấp nhận được…chuyện kia…nên…"
Bạch Vi thấy hắn càng lấn tới thì cố đẩy hắn ra, quay mặt đi, ánh mắt cụp xuống vẻ khó xử.
" Xin lỗi…là do tôi suy nghĩ không thấu đáo rồi…"
Lãnh Tư Hàn mới nhớ ra sự việc sai lầm kia của mình, đôi tay đang ôm chặt liền buông lỏng cô ra, để cô từ từ đứng xuống.
Từ ngày hôm đó tới giờ, Lãnh Tư Hàn vẫn luôn cảm thấy rất áy náy với cô. Rõ ràng là vì hắn mà cô mới bị tai nạn, vì hắn mà cô mới dần trở nên xa cách như vậy, mới cảm thấy không an toàn như vậy. Có lẽ hắn nên đẩy Thẩm Nhiên Diễm ra kí ức của bản thân thật xa thì tốt hơn.
…
Sau khi cả hai ăn sáng xong, hôm nay Lãnh Tư Hàn cũng không có việc gì gấp nên tự lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-tu-nho/2687926/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.