Lạc Kỳ đứng dậy, bước đến đưa số giấy tờ đó cho Vi Vũ xem, trên mặt đã lộ ra biểu cảm không vui.
"Anh tự mình xem đi!"
Trên giấy có ghi lại kết quả xét nghiệm sau khi thử máu. Vi Vũ vì dùng quá nhiều thuốc Alertness Aid nên mới dẫn đến tác dụng phụ, đau đầu, chóng mặt và nặng hơn là đã ngất. Một người đã ngoài 30 như anh, thừa hiểu những công dụng và tác hại của nó, nhưng trong một số trường hợp vẫn phải dùng.
Bác sĩ đã nói với Lạc Kỳ, sau khi về nhà nhất định phải tìm biện pháp để "cai thuốc", nếu dùng lâu dài hơn thì e rằng sẽ trở thành bệnh. Cô ngồi ở mép giường đưa mắt nhìn anh rồi lại hỏi.
"Anh làm việc đến mức độ thừa sống thiếu chết như vậy là muốn bỏ mạng sao?"
Vi Vũ đặt chúng sang một bên, nhìn cô hơi cong khoé môi.
"Mạng này của tôi đâu đáng giá bao nhiêu? Hay là em thấy tiếc?"
Lạc Kỳ nhìn anh chằm chằm.
"Giờ nào rồi mà anh còn đùa được? Có chuyện gì anh có thể chia sẻ với tôi, đừng như vậy nữa! Tôi vẫn còn sờ sờ kia mà?"
Anh nghiêng đầu, bàn tay thon dài đưa ra vén lọn tóc mai rớt xuống trước mặt của cô. Khoảnh khắc này như dừng lại, thời gian trôi qua chậm rãi. Lạc Kỳ thật sự không hiểu số công việc đó quan trọng đến mức nào, mà lại khiến Vi Vũ lao đầu vào làm bất chấp như vậy. Cô biết anh không phải người sống trong nhung lụa từ nhỏ, từng bôn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946543/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.