"Hửm... Ư a..."
Chân của Lạc Kỳ vừa được Vi Vũ tách ra, mấy đầu ngón tay anh mới vừa mơn trớn được một chút thì điện thoại trên bàn đã reo. Cả hai giật mình dừng lại, sau đó cùng nhau nhìn về phía tiếng chuông đang vang lên dữ dội.
"Anh có điện thoại kìa!"
"Không quan trọng."
Anh vờ như mình không nghe thấy gì, tiếp tục nghịch ngợm vờn quanh hoa nguyệt của cô. Chân cô run rẩy, lúc khép lúc hở ra lại trông vô cùng tà mị. Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo lên không ngừng như vậy, thật sự khiến người ta rất bực mình. Lạc Kỳ đẩy anh ra, nhìn qua bên bàn.
"Anh nghe đi đã!"
Vi Vũ khó chịu ngồi thẳng lưng, anh chỉnh lại áo sơ mi cho ngay ngắn rồi lấy điện thoại trên bàn. Bước chân xuống giường, Lạc Kỳ cũng chỉnh đốn lại quần áo của mình một chút. Cô nhìn anh đi đến bên cửa sổ, một tay cầm máy một tay chống ngang hông có vẻ không vui.
Anh rất ít khi để chuyện gì đó làm phân tâm khi đang tập trung vào một vấn đề, vậy nên cuộc điện thoại này đến rất không đúng lúc. Chỉnh váy áo xong, Lạc Kỳ đi chân trần trên nền gạch hoa đến chỗ của Vi Vũ, cũng không cố ý nghe anh nói chuyện.
"Là anh sao?"
Giọng anh vẫn trầm như vậy, nhưng khi hỏi câu này cô vẫn nghe ra được anh đang ngạc nhiên. Rốt cuộc thì người đang gọi đến là ai?
Trong đầu Lạc Kỳ chợt nhảy số, không lẽ là người mà cô vừa nghĩ đến hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946542/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.