Lạc Kỳ khó chịu ra mặt.
"Anh thích chết lắm sao? Nói chuyện đừng nhắc đến chữ đó được không?"
Vi Vũ cười mà gật đầu. Va li cũng đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ chỉ cần đợi đến giờ và Hạ Duy đến thì anh sẽ khởi hành. Lạc Kỳ vẫn cảm thấy trong lòng có cảm giác căng thẳng kì lạ, cô im lặng một lúc lâu sau mới có thể lên tiếng.
"Nếu cảm thấy không ổn, thì hãy trở về Vô Tích. Có tôi ở đây đợi anh."
Anh bước đến, bất chợt cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn này có chút nóng vội, có chút nhung nhớ. Lần này đến Nam Kinh có thể sẽ có nhiều thay đổi mà cả anh cũng không lường trước. Lạc Kỳ không có ý tránh né, chỉ chậm rãi đón nhận sự cuồng nhiệt từ anh, tiếng răng môi va chạm nhau vang lên.
Vi Vũ nhìn cô, trong đôi mắt màu đen thẫm ấy ngỡ như chỉ có bóng tối lại khắc hoạ hình ảnh của cô, thật sự rõ ràng. Lạc Kỳ đi cùng anh xuống phòng khách, lúc này Hạ Duy đã đợi sẵn ở bên ngoài cổng. Trong tuần này cô dự định sẽ tham gia một chương trình ghi hình ngắn hạn, sau đó nếu như không có lịch thì sẽ tạm thời nghỉ ngơi, sau đó sẽ đến Nam Kinh. Mặc dù không đi cùng lúc với anh, nhưng cô cũng muốn xem chuyện hành sự mà anh nói rốt cuộc là chuyện gì.
"Khi nào ổn định thì gọi về cho tôi."
Lạc Kỳ đứng ở ngay cửa, cô mặc chiếc váy ngủ màu đỏ rượu cùng với một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946537/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.