"Sao? Vẫn không chịu nhìn?"
Vi Vũ kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi thoa sữa tắm xong thì cũng đến lúc xả vòi hoa sen rồi. Lạc Kỳ nhăn mặt cầm điện thoại lên, lườm anh.
"Ngâm nước lâu sẽ bệnh. Anh làm ơn ra khỏi phòng tắm giùm tôi."
Anh tắt vòi sen, lấy khăn tắm quấn ngang hông rồi đẩy cửa ra bên ngoài, cũng không nói gì mà đột nhiên tắt điện thoại. Lạc Kỳ ném điện thoại lên tấm chăn, sau đó lại nằm dài ra chán chường. Bình thường Vi Vũ ở nhà cũng rất hay trêu cô như thế, bây giờ cũng là trêu, nhưng khi cách nhau qua màn hình thì cảm giác cũng khác.
Sau khi mặc quần áo vào, anh không gọi điện nữa mà chỉ nhắn tin gửi qua. Lạc Kỳ nghe có tiếng chuông mới ngồi dậy, mở lên xem.
"Ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức."
Cô bất giác cong môi cười.
"Biết rồi. Anh cũng thế."
Vi Vũ đi xuống lầu, nhìn Hạ Duy đang sắp xếp đồ dùng trên bàn làm việc của mình rồi đến sô pha ngồi. Anh định sẽ không nói thêm gì, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại bổ sung.
"Khi đến Nam Kinh mà gầy hơn lúc trước, sẽ phạt em gác chân lên cổ của tôi."
Lạc Kỳ xem tin nhắn xong, mặt lại đỏ lên như trái cà chua vừa chín. Cô đặt điện thoại trên bàn, nằm lăn lộn mấy vòng rồi mới vào nhà tắm rửa mặt. Ngày mai là bắt đầu cho buổi ghi hình chương trình ngắn hạn, dự kiến sẽ xong trong vòng hai ngày. Cô xem lịch, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946533/chuong-27.html