Hạ Duy nhìn Vi Vũ, ngẩn ra vài giây rồi cười nhẹ đáp.
"Có."
Anh nghiêng đầu nhìn anh ta. Câu trả lời này chắc chắn đến mức không cần cả suy nghĩ sao? Nếu đứng trên góc độ Hạ Duy mà nhìn, thì rất khó để thấy được Lạc Kỳ quan tâm anh ra sao. Vậy nên khi anh ta trả lời như thế, anh liền hỏi.
"Cậu khẳng định à?"
Anh ta cụp mắt.
"Tôi không chắc, nhưng nếu nói cô ấy vô tình với anh thì hoàn toàn không đúng. Lúc anh vì cô ấy mà lao ra giữa đường, cô ấy đã rất lo lắng không phải sao?"
Vi Vũ cười nhạt, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy lại hiện ra trong đầu anh rõ rệt. Anh thật sự không ngờ mình lại phản ứng như thế. Không vì điều gì mà cũng không cần suy nghĩ. Chỉ biết rằng lúc nhìn Lạc Kỳ từ cửa kính xe đạo cụ bò ra rồi ngã xuống đường, mắt anh nóng hực lên như có tia lửa.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ vì điều gì đó mà sợ hãi, nhưng lại sợ sẽ mất đi cô, hơn cả mất đi bản thân mình.
Công việc làm xong được một nửa thì cũng đã gần 1 giờ sáng, Vi Vũ đã mệt đến mức hoa mắt chóng mặt. Anh bây giờ đã 35 tuổi rồi, không lâu sau cũng sẽ phải bước sang hàng 4, cũng không thể so sánh sức mình với các cậu trai đôi mươi. Có lẽ ở độ tuổi ấy anh đã từng lao động quá nhiều, nên đến lúc này mới cảm thấy mình uể oải như vậy. Nhưng khi có Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946530/chuong-29.html