Còn một khúc cua khoảng 500m nữa là đến nhà, Hạ Duy biết mình đã đến lúc tăng hết tốc độ nên đã phóng xe rất nhanh. Mọi thứ ở bên ngoài vụt qua không thể nhìn rõ, nếu không quen với việc ngồi xe của Vi Vũ thì nhất định sẽ nôn thốc nôn tháo.
Lúc này Lạc Kỳ đã bước đến bàn, tay cô cầm dao gọt trái cây vẫn không ngừng run rẩy. Cửa phòng đập liên tục, còn truyền đến tiếng người nói khẽ.
"Trong phòng này chắc chắn có người."
"Hình như là Lý Lạc Kỳ đấy! Cô ta biết chúng ta đang ở đây rồi!"
Tim cô đập thình thịch như trống đánh, cách mà bọn chúng bình tĩnh nói chuyện với nhau càng khiến cô sợ đến phát run. Cầm chắc con dao trong tay, Lạc Kỳ đã nghĩ rằng chỉ cần chúng tiến vào cô sẽ bật đèn lên rồi liều mạng với chúng.
Ở dưới nhà, xe của Vi Vũ đã dừng lại trước cổng. Quả nhiên, cổng nhà anh bị bọn trộm đột nhập vào mở tung ra. Anh và Hạ Duy xông vào trong rồi mở đèn phòng khách, đồ đạc bị lục lọi khắp nơi, ngăn tủ đóng mở không thứ tự. Hai người nhìn nhau, chia ra hành sự trong im lặng.
Vi Vũ lấy súng ra chạy thẳng lên lầu, việc đầu tiên anh làm là nhắm thẳng hướng phòng của Lạc Kỳ mà chạy đến. Trên lầu tối om, quả nhiên có hai tên trộm đang đập cửa muốn xông vào. Anh bất ngờ bật đèn khiến chúng giật mình, cùng lúc đó tiếng súng vang lên.
Đoàng!
Vi Vũ?
Lạc Kỳ biết rằng anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946529/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.