Sau khi rời khỏi quán bar, Vi Vũ bước đi rất nhanh mà không một lần nhìn lại nơi đó. Anh phủi hai ống tay áo, giống như đang phủi sạch hết những gì mà hai cô gái kia chạm vào.
Lạc Kỳ lúc này đang thay quần áo, vì chiều nay cô phải ra sân bay đón một người bạn. Cô bạn này học chung với cô năm cấp ba, nhưng học xong lại không làm việc ở đây mà lại sang London để tìm việc làm. Cô và cô ấy mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau. Lần này cô ấy trở về đây, là muốn ở lại Vô Tích luôn mà không sang đó nữa.
"Em chuẩn bị đi đâu à?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Lạc Kỳ quay đầu lại nhìn.
"Tôi ra sân bay đón bạn."
Vi Vũ bước đến đứng ở sau ghế của cô, từ từ khom lưng xuống nhìn cô trong gương. Trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài xoã ra mượt mà, còn có mùi thơm nhẹ. Anh đột nhiên quay mặt sang, hôn lên gò má của cô rồi nói.
"Để anh đưa em đi!"
Lạc Kỳ bất giác bị đôi môi mát lạnh của anh làm cho hơi rụt rè, cô chớp mắt nhìn anh trong gương. Cảm giác len lói lại giống như đang bùng cháy trong lòng này rốt cuộc là gì? Nó đang ở trong cô rất rõ, lại còn rất mãnh liệt. Cô cụp mắt không nhìn anh nữa, cười nhẹ nói.
"Không cần đâu! Anh có việc thì cứ làm đi! Tôi đi rồi về mà!"
"Việc của em anh sẽ ưu tiên hàng đầu! Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946519/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.