Những gì mà Lạc Kỳ vừa nói, vừa mơ hồ lại vừa chân thật làm Vi Vũ tự hoài nghi mình. Liệu rằng anh đã tỉnh lại hay chưa, hay vẫn còn hôn mê rồi nằm mơ thấy giấc mơ này?
Lạc Kỳ không ngồi trên ghế nữa mà ngồi bên mép giường sát gần anh, nói xong liền muốn cảm nhận hơi ấm mà cả tuần nay mình thiếu thốn. Cô vùi vào người anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Những chuyện giữ trong lòng được nói ra, quả thực luôn khiến người ta thấy nhẹ nhõm. Vi Vũ mặc dù vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng sự hạnh phúc dâng lên ngập tràn trong ánh mắt khiến anh quên hết tất cả, quên luôn cả vết thương rất đau trên ngực mình. Anh đưa tay ra vuốt tóc cô, nâng niu và chiều chuộng.
Sau khi hay tin Vi Vũ đã tỉnh lại, Mộc Hi lập tức mua hoa đến để thăm anh. Cô ấy nghe Lạc Kỳ nói rằng đã thổ lộ tình cảm, hai người chính thức yêu đương mà mừng rỡ như mình có người yêu vậy. Vừa đi đến cửa thì va vào vai của một người, hoa trên tay suýt rơi xuống đất. Mộc Hi cáu kỉnh, tỏ ý không hài lòng.
"Này anh à! Tại sao đi đứng không cẩn thận vậy?"
Người đó nhìn cô ấy, lúc này Mộc Hi mới nhận ra là vị bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật cho Vi Vũ, cũng là bạn thân của anh.
"Anh..."
"Xin lỗi cô! Tôi có việc gấp nên không để ý!"
Mộc Hi nhìn Vương Dịch Đình cười "thân thiện", sau đó còn có ý mỉa mai.
"Gấp? Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946496/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.