"Một tuần không ở bên cạnh, lẽ nào em không nhớ anh sao?"
Vi Vũ vừa nói vừa đưa tay xoa xoa gò má của Lạc Kỳ , còn cô thì ngước mắt lên nhìn anh. Lúc này bình yên như vậy, giống như xung quanh chỉ nhìn thấy một màu hồng.
"Anh tự mình đoán đi!"
Cô nói rồi lại vùi vào người anh. Trên người lúc này tuy không có mùi hương của nước hoa, nhưng vẫn có mùi cơ thể anh thơm dịu. Nó không giống những lúc cùng anh ân ái trên giường, mà chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc bình dị. Vi Vũ nhíu mày, cúi đầu xuống muốn nhìn nhưng Lạc Kỳ lại cười tinh nghịch.
"Anh không muốn đoán."
"Vi Vũ! Việc đầu tiên anh sẽ làm sau khi xuất viện là gì? Có phải muốn tiếp tục giấu em làm chuyện mờ ám không?"
Anh cười khẽ, cốc đầu cô một cái. Trong phòng bệnh chỉ có hai người, bên ngoài cửa sổ là một bầu trời lộng gió, thổi vào làm một vài cánh hoa hồng rũ xuống, rơi bên mép cửa. Lạc Kỳ ném cho anh một cái lườm, ngồi thẳng lưng dậy, tỏ ý dứt khoát.
"Em nói trước, nếu như anh vẫn không chịu nói thì em sẽ không khách khí với anh trai của anh."
"Lại đây! Chuyện này không nói to được!"
Vi Vũ đưa tay ra hiệu muốn cô đến gần, nhưng cô lại nhìn anh nghi hoặc. Liệu anh có đang giờ trò nham hiểm gì hay không? Mấy chuyện này anh rất giỏi qua mặt cô, nên cô không thể lơ là. Anh biết cô nghi ngờ mình, nhưng vẫn rất có thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946494/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.