Tên Giang đó mặc dù đang hận Vi Vũ đến tận xương tủy, cũng không dám hành sự trong lúc này. Bây giờ anh hợp tác với Cửu lão gia, hơn nữa còn qua lại với cảnh sát nên hắn can thiệp chỉ có đường bóc lịch.
Gần đây Vương Dịch Đình bận rộn, chợt nhớ ra tin tức mà mình xem mấy ngày qua đều liên quan đến người bạn thân thiết của mình. Anh ấy sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng xong, vừa ra khỏi bệnh viện vừa gọi điện thoại. Vừa đưa lên tai để nghe, còn chưa kịp nghe hết hồi chuông đã nhìn thấy Cửu Mộc Hi đứng bên kia đường.
Cô ấy mặc chiếc váy màu xanh ngoc, nước da trắng cùng với mái tóc dài vô cùng thuần khiết ngây thơ. Trong trí nhớ của Vương Dịch Đình thì lại không như thế, vì anh ấy chỉ nhớ mỗi lúc chạm mặt Mộc Hi ở đại sảnh bệnh viện. Xem như không để tâm đến, mà người anh ấy gọi cũng không nghe máy nên đành đến chỗ đậu xe ra về.
"Cướp! Có cướp!"
Một tiếng kêu thất thanh vang lên, Vương Dịch Đình ngoái đầu nhìn thì thấy Mộc Hi mới đứng đó đã ngã ra đất. Anh ấy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn chạy qua bên đường xem tình hình.
"Cô à! Cô bị sao vậy?"
"Túi xách của tôi!"
Cô ấy vừa nói vừa chỉ tay về phía trước, nhưng tên cướp đã chạy qua khúc cua rồi mất dạng. Đoạn đường này ít người qua lại như vậy, có thể chẳng ai nhìn thấy được mà giúp đỡ. Mộc Hi thân là lá ngọc cành vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946463/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.