"Tôi nghe nói cô Lý sắp có các cảnh quay ở Nam Kinh, hi vọng hai người có thể đến nhà tôi làm khách."
Vương Dịch Đình vừa nói chuyện điện thoại vừa đi lên lầu, sau đó đẩy cửa vào phòng rồi ngồi xuống giường. Anh ấy kéo ngăn tủ ra, bên trong có thêm một tấm hình khổ vuông nhỏ nữa cũng là ảnh của cô cô gái lúc nãy. Ở mặt sau của tấm ảnh, có một dòng chữ viết bằng bút bi đen và chữ kí.
"Lý Lạc Kỳ! Thân tặng!"
Sau khi ngắt điện thoại, Vương Dịch Đình cầm tấm ảnh ấy mang ra cửa sổ rồi ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh. Anh ấy đặt nó vào trong chậu cây nhỏ, lấy đất lấp đầy rồi đặt một mầm cây vào.
Năm Lạc Kỳ là một cô gái 18 tuổi trong trẻo, sáng ngời được Vi Vũ để mắt và chọn mặt gửi vàng, Vương Dịch Đình vẫn đang là một bác sĩ vừa mới được biết đến.
Lần đó đến Vô Tích gặp lại bạn cũ, có ngờ đâu lại là lần mà anh ấy lại gửi quá nhiều nhớ thương và kì vọng.
Dù biết rằng mối tình đơn phương này sẽ chờ rất lâu, thậm chí không chờ được kết quả như mình mong muốn. Dù biết rằng, người ở bên cạnh người đó ngày đêm không phải mình. Những chuyện trong quá khứ bây giờ giống như một giấc mơ không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đã quá đủ cho suốt 5 năm. Đáng lẽ ra, Vương Dịch Đình phải tự hiểu rõ hơn ai hết, rằng mình vốn không thể nảy sinh thứ tình cảm sai trái này. Hơn hết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946460/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.