Hạ Duy đứng ở ngay bên cạnh cũng cầm súng lên. Bọn người của tên Giang không nghĩ rằng sẽ có người tìm được đến nơi này nên không ai cảnh giác mang theo vũ khí. Bọn chúng chỉ đành để lại đại ca mình nằm thoi thóp trên đó quay người bỏ chạy.
Vi Vũ buông súng, lập tức bước từng bước chân dài đến của Lạc Kỳ cởi trói cho cô.
"Kỳ Kỳ?"
Anh ôm cô vào lòng, nhưng lại thấy mình giống như đang ôm một tảng băng lạnh giá. Ở nơi ẩm thấp này, cơ thể của cô trở nên yếu ớt. Hơn nữa bây giờ người cô rất đau, rất khó chịu, căn bản giống như con cá nhỏ thoi thóp trên thớt. Lạc Kỳ bám vào tay Vi Vũ, hai chân khẽ cử động, bụng dưới lại truyền đến cơn đau. Nước mắt cô trào ra, anh xót xa không thôi ôm chặt lấy cô rồi bế cô đứng dậy.
Giọng anh run lên, không rõ là vì rét lạnh hay vì sợ hãi.
"Không sao rồi! Không sao rồi!"
Cô nức nở, dùng chút sức lực yếu ớt của mình cố gắng nói với Vi Vũ.
"A... Cứu! Hãy mau... Cứu con của chúng ta! Cứu con của chúng ta!"
Anh như bị trời váng một cú xuống đầu đứng chết trân tại chỗ. Hai mắt long sòng sọc. Sóng mũi cay nồng lắng nghe tiếng nhịp tim mỏng manh của Lạc Kỳ.
Con của chúng ta?
Hạ Duy bên cạnh sửng sốt, nhìn xuống kĩ mới thấy hai chân của cô đang dính rất nhiều máu.
"Vu tổng! Cô Lý đang chảy rất nhiều máu!"
Anh hít thở nặng nề,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946442/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.