Tình trạng sức khoẻ của Lạc Kỳ dần dần ổn định trở lại. Cô biết Vi Vũ vì mình mà bỏ ăn bỏ uống, nên dù có không muốn ăn cũng phải ăn một chút, để anh cũng như thế.
Đàn em của tên Giang mặc dù lúc đó không dám làm liều, nhưng khi trở về căn cứ vẫn không quên được mối thù đó. Có điều sau khi Vu Vi Khởi biết chuyện Lạc Kỳ bị sảy thai là do hắn ta làm, tất cả người trong căn cứ của hắn đều đã bị trừ khử. Ở nhà không thể đến thăm, anh ta vẫn luôn cho người thăm dò tình hình của cô ở trong bệnh viện. Cả Vi Vũ và anh ta đều biết, dù hai người có thù hận nhau đến đâu thì cô cũng là người vô tội.
Vương Dịch Đình thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe cho Lạc Kỳ, thấy cô đã khởi sắc hơn thì trong lòng rất vui.
"Đã tốt hơn rồi! Trời gần vào đông cô phải giữ ấm cơ thể thật tốt, bồi bổ sức khỏe."
Cô gật đầu, cười nhẹ đáp.
"Cảm ơn anh!"
Anh ấy nghiêng đầu chẩn mạch, lúc này cô mới nhìn thấy vết bầm nhỏ ở khoé môi. Hôm qua bị Vi Vũ đấm một cái, Vương Dịch Đình dù không đánh trả hay nói câu nào nhưng vẫn không thể quên được. Anh ấy biết Lạc Kỳ yêu anh rất nhiều, nhưng nhìn cô chịu đau đớn như vậy khiến anh ấy không ngừng thổn thức.
"Mặt của anh bị sao vậy?"
Vương Dịch Đình giật mình nhìn cô một cái, sau đó cười khổ một tiếng, tìm đại một lí do.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946435/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.