Vi Vũ cụp mi mắt, nỗi chua xót lại dâng trào lên khiến cổ họng anh như nghẹn lại, không biết nói gì. Lạc Kỳ cầm lấy chai rượu trên bàn rót đầy ly, cầm lên nói.
"Anh muốn uống thì để em uống cùng anh."
Anh kinh ngạc giương mắt nhìn, lập tức đứng dậy giật ly rượu trong tay cô, làm nước trào ra đổ trên mặt bàn.
"Bỏ xuống. Em có biết mình bị nhiễm phong hàn không? Hơn nữa em vừa... Em..."
Vi Vũ nói đến đây, đột nhiên khựng lại giữa chừng. Anh và Lạc Kỳ bốn mắt nhìn nhau.
"Em... Tốt nhất không được uống. Đưa cho anh!"
Lạc Kỳ cương quyết muốn giành lấy ly rượu trong tay mình, hai người giằng co qua lại không ai nhường nhịn ai.
"Tại sao chứ? Tại sao những chuyện gây tổn hại cho bản thân mình anh đều giành làm hết như vậy? Là do em không đủ tốt, không đủ quan tâm anh phải không?"
Cô đột nhiên choáng váng, vừa nói dứa lời đã đứng không vững mà bám vào tay Vi Vũ. Anh lo lắng bước ra khỏi bàn làm việc đứng cạnh cô, kéo cô vào lòng mình. Cô vừa mới xuất viện, tuy rằng sau khi kiểm tra đầy đủ và được chẩn đoán đã giảm phong hàn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Bây giờ cô đến đây, kích động với anh như vậy không chừng sẽ lại tái phát bệnh. Anh sợ đến mức run rẩy ôm chặt cô trong lòng mình.
"Sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?"
Lạc Kỳ nhân lúc anh lại lộ ra điểm yếu không thể phớt lờ mình của anh, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946431/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.