Hôn lễ của Vi Vũ và Lạc Kỳ đã được định ngày, là vào đầu mùa xuân. Khi đất trời hòa hợp, mùa đẹp nhất trong năm cũng là mùa mà anh và cô về chung một nhà. Anh chăm chút rất kĩ lưỡng cho hôn lễ, vì anh muốn ngày đẹp nhất đời người con gái anh yêu, bằng mọi giá phải thật long trọng.
Tất cả các loại hoa được trang trí trong nhà hàng đều phải là hoa tươi, từ cổng ra vào cho đến bên trong, trải dài trên thảm đỏ, trên bóng đèn pha lê cũng phải có hoa và bóng bay. Hoa cưới được giữ ở nhiệt độ tươi mát, phải luôn được chăm sóc kĩ lưỡng vì nhụy hoa được đính toàn là kim cương. Ghế ngồi của khách phía sau lưng cũng có hoa, là loại hoa linh lan trắng. Vi Vũ cử người phát thiệp mời đến từng người một, bìa thiệp chủ đạo bằng màu đỏ nhung và nền chữ vàng kim sang trọng. Yêu cầu trang phục dự tiệc là hai màu trắng đen, tuyệt đối không được dẫn theo trẻ nhỏ.
Lúc chuẩn bị thiệp, anh đột nhiên nhớ đến một người. Kể từ sau khi người này rời đi, rất ít khi cả hai cùng nhau liên lạc. Có điều việc gửi thiệp mời qua đó khá khó khăn, gần đây anh lại để lạc mất số nên cũng không biết làm sao.
Lạc Kỳ thấy anh đang ngồi ở phòng khách với đống thiệp mời, bước đến choàng tay ôm cổ, hôn anh một cái.
"Anh đã mời nhiều lắm rồi, nhà hàng không nhiều chỗ như vậy đâu."
Vi Vũ ngước lên nhìn cô mỉm cười, sau đó đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946418/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.