"Cái gì? Vu Vi Vũ... Anh ta hẹn gặp tôi sao?"
Hạ Giai Giai sáng sớm tinh mơ đã nhận được điện thoại từ một dãy số lạ. Và sau khi nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện, cơn buồn ngủ trong đầu liền thay thế bằng sự kinh ngạc, lo lắng. Từ sau khi cô ta rời khỏi công ty, Vi Vũ im lặng không nói gì mà cũng không có ý trách móc. Kể từ giây phút đó, cả hai đã không còn nhìn mặt hay nói gì đến nhau.
Bây giờ anh đột nhiên cho người gọi điện mời cô ta ra gặp gỡ, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Lạc Kỳ. Hạ Giai Giai cúp máy, quay sang nhìn Dương Chí Thành giờ này vẫn còn ngủ mà phát bực. Cô ta đứng dậy đi thay quần áo, trang điểm xinh đẹp rồi ra ngoài mà không gọi anh ta dậy.
Ở Thường Châu bây giờ đang là mùa thu, thời tiết mát mẻ thi thoảng còn có những cơn mưa rào. Mưa đầu mùa năm nay không lớn, chỉ đủ làm ướt áo rồi lại thôi. Hạ Giai Giai theo địa chỉ mà số điện thoại kia gửi, đến một quán cà phê mang phong cách cổ điển ở cuối đường. Cô ta đẩy cửa đi vào, quay sang phải đã nhìn thấy Vi Vũ ngồi thong thả uống trà ở bàn thứ hai cách cửa ra vào. Mang theo tâm thế bình tĩnh không được để lộ sơ hở, Hạ Giai Giai đi đến ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Vu tổng! Đã lâu không gặp! Không biết hôm nay anh gọi tôi ra đây là có việc gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nuoi-3-ma-cham-moi-ke/2946386/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.