Nghe cha mẹ nói xong, Nguyên Ngải có chút kinh ngạc quay sang nhìn thầy Phó, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt vô cùng nhu hòa. 
Nguyên Ngải đưa mắt ra hiệu "Sao anh liên lạc được với cha mẹ em?" 
Phó Trăn giống như hiểu được, khẽ gật đầu với cô một cái. 
Sau đó anh bước tới, lấy ra một thanh năng lượng. 
"...." Thôi được rồi, anh lại hiểu nhầm ý, nhưng đúng là cô cũng hơi đói bụng thật. 
Nguyên Ngải nhận lấy thanh năng lượng, vừa lúc nghe mẹ cô nói: "Chuyện kết hôn con đừng lo lắng quá, cha mẹ sẽ đứng ra sắp xếp." 
Phó Trăn lập tức nói: "Con sẽ cùng hai bác chuẩn bị." 
"Vốn dĩ là người lớn hai bên lo liệu, nhưng con cùng tham gia cũng tốt, dù sao sau này cũng trở thành người một nhà, xem như có cơ hội hiểu nhau hơn." Mẹ Nguyên nói. 
Nguyên Ngải thầm nghĩ, một sinh vật sống một mình như thầy Phó cũng có thể như vậy sao? Đây mà là dáng vẻ của một sinh vật sống đơn độc ư? Cô lặng lẽ quan sát thầy Phó, trông anh hoàn toàn thư thái, không có vẻ khó chịu hay gượng ép gì. 
Thế nên trên đường về, Nguyên Ngải lại dành sự chú ý cho đám học trò. 
Sư tử và cáo Tây Tạng đã vượt qua kỳ thi thể thao, đó là một chuyện vô cùng ý nghĩa. 
Không chỉ đơn giản là việc bọn nhỏ có thể vào đại học với điểm kiến thức thấp hơn bình thường, mà còn là cơ hội cho những yêu quái vượt qua được bài đánh giá tư tưởng, đám trẻ sẽ không còn bị cản trở bởi điểm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002970/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.