Dù trời vẫn đang vào đông, cây rêu sừng ở ngôi trường mới đã bắt đầu trổ màu lá non, những chiếc lá khẽ run trong ánh mặt trời.
Cô Nguyên đang cúi đầu chấm bài tập, đã đến giờ nghỉ trưa, vậy mà cô vẫn không buồn ngủ chút nào.
Hôm nay trạng thái tinh thần của cô thật sự rất tốt, tốt đến mức khó tin.
Có lẽ do vừa mới trải qua những xúc cảm thân mật, lúc ở trường Nguyên Ngải cũng không muốn quá gần gũi với anh. Trước kia rõ ràng nắm tay một lúc cũng không sao, bây giờ chỉ cần chạm tay một thoáng cũng khiến cô nhớ tới khi tay mình nắm chặt drap giường.
Hơn nữa, thầy Phó hôm nay cũng là lạ thế nào.
Chắc do lần đầu tiên làm chuyện này, có chút chưa quen được.
Cô Hồ từng nói loài của bọn họ có bản năng chán ghét bạn lữ sau khi tiếp xúc thân mật với nhau.
Nguyên Ngải tôn trọng những đặc tính riêng biệt của Phó Trăn, thế nên cũng không cố gắng tiếp xúc nhiều với anh.
Giờ cơm, Nguyên Ngải vẫn ăn cùng cô Ngũ thầy Hùng như trước đây.
Thầy Nhiếp đã nghỉ xuân nên không đến căn-tin ăn, Phó Trăn vẫn một mình như cũ.
Thầy Hùng nhìn sang hướng thầy Phó ngồi, rồi hỏi nhỏ: "Hôm nay thầy Phó trông kì lạ ghê."
Nguyên Ngải đang ăn canh củ cải, nghe vậy bỗng nhiên cúi đầu xuống, giống như cô không biết tại sao hôm nay người nào đó lại khác mọi khi.
"Liệu có phải thầy ấy cũng muốn nghỉ xuân rồi không?" Nghĩ tới chuyện này, thầy Hùng cảm thấy mình có thể nhồi máu cơ tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002928/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.