"Em không giận sao?"
Người trước mặt không những không tức giận bỏ đi mà còn cười khúc khích.
"Anh cứ như vậy mãi thôi." Nguyên Ngải đương nhiên không giận, cô không nhịn được duỗi tay chạm vào khuôn mặt thầy Phó, trời ơi, sao lại có người ngay cả chau mày cũng đẹp trai thế này.
"Thầy Phó của em ơi, em đã nói với anh rồi mà, kể từ lúc chúng ta bắt đầu ở bên nhau, em đã biết anh là sinh vật sống đơn độc. Anh có làm gì theo bản năng của mình em cũng đã chuẩn bị tâm lý, huống hồ, em cảm thấy mình chấp nhận được cho nên mới lựa chọn ở bên anh."
Phó Trăn nhìn người trước mặt, giống như đang hoài nghi cô có thực sự là sinh vật sống theo quần thể không.
Nguyên Ngải cũng nhìn anh: "Nếu có một ngày, anh rời đi."
"Em sẽ buồn thật nhiều, có lẽ sẽ khóc mất, nếu anh thực vô cớ, em còn sẽ tức giận."
"Nhưng em sẽ không gục ngã, em vẫn sẽ là chính mình, là một cô giáo nghiêm túc đứng lớp. Em sẽ thật trống rỗng nếu nhà mình bỗng thiếu đi một chàng hổ, nhưng không có nghĩa em mãi mãi không chấp nhận được chuyện ấy."
"Không phải... không phải sinh vật sống quần cư như em..." Rất dễ dàng vỡ vụn hay sao? "Anh phải tin rằng em không hề là người yếu đuối, em cũng mạnh mẽ như là anh vậy. Điều đó sẽ không vì em là sinh vật quần cư mà thay đổi."
"Anh thấy cô Ngũ không, lúc biết chân tướng về những em bé yêu quái, cô ấy chua xót đến nhường nào, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002927/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.