Đám cá Thành Bắc canh suốt buổi chiều nhưng không thấy lão hổ rời xa nhân loại một khắc, cuối cùng chỉ có thể hậm hực không tin.
"Không sao, chắc chắn sẽ có lúc bọn họ phải tách nhau ra thôi."
"Buổi tối đi, lúc đó càng dễ trả thù nhân loại." Cá nhà táng nói.
Cá mập trắng gật đầu: "Tôi từng tra trên mạng rồi, nhân loại sợ trời tối nên mới tạo ra điện."
Từ sau chuyến giao lưu với trường Thành Nam về, cá mập trắng học được cách lên mạng tìm kiếm này kia.
Chẳng hạn như một ít thông tin về loài của bọn họ.
Nói tới đây, cá mập trắng sực nhớ: "Trên mạng nói cá voi sát thủ rất thích nhân loại đấy, mấy đứa nó thấy nhân loại dễ thương."
Cá voi sát thủ không thèm để vào tai, chỉ đáp một tiếng chiếu lệ.
Cá mập trắng nói tiếp: "Cá voi sát thủ, cậu có thấy nhân loại dễ thương không?"
Lúc này cậu bạn cá voi mới quay đầu sang, ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn kẻ đần.
"Nhân loại dám nói cậu thích bọn họ, cậu thấy bọn họ dễ thương! Nực cười ghê!"
Cá voi sát thủ nhìn bạn mình như một thằng ngốc, không đáp lời, tựa như cá mập trắng đang nói tới một chuyện vớ vẩn cực kỳ, không đáng để thảo luận.
Mà lúc này, cá nhà táng bên cạnh nhắc nhở: "Bọn họ ra khỏi căn-tin rồi, chốc nữa nhất định sẽ ai về phòng nấy, đảm bảo tách ra."
Một đám cá âm thầm bám theo.
Chờ đợi lão hổ và giáo viên nhân loại tách nhau ra.
Hai người họ tách khỏi những giáo viên khác.
Rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002925/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.