Nguyên Ngải không dẫn mọi người đến căn-tin mà trở lại xe của trường học.
"Mấy đứa thấy thế nào rồi?" Đóng cửa xe lại, cô hỏi.
Sau khi trải qua một hồi sinh tử, bảy con cá thấy mình đã không còn giống như xưa, lúc này đây nhìn cô Nguyên cũng không thấy cô đáng sợ nữa.
"Hình như không khó chịu nữa ạ." Cá mập trắng dẫn đầu trả lời.
Nguyên Ngải cũng vừa phát hiện: "Không phải đám bọn em có 8 người à? Đâu mất... cá voi sát thủ rồi?"
Đám cá không chịu cho người khác gọi tên, cho nên thông thường cô cũng chỉ gọi chung là cá.
"Cậu ấy vẫn đang ở trường ạ." Cá voi xanh nói.
Không bị lưu lạc bên ngoài là được rồi, ngoại trừ lúc bỏ chạy tán loạn, mấy bạn học hải dương này vẫn thích tụ tập theo đàn.
Phó Trăn chỉ đứng một bên không nói gì, nhưng Đàm Việt phát hiện chắc chắn thầy Phó đã làm gì đó.
Bởi vì đám cá không còn tình trạng bị mất nước nữa, mà thầy Phó lại có năng lực khống chế không gian, giống như trường Thành Bắc nằm trên đất liền, nhưng bản chất lại là trường dưới biển.
"Thầy Phó, thầy kiểm tra xem bọn nhóc thế nào." Đàm Việt có thể nghĩ đến chuyện này, đương nhiên Nguyên Ngải cũng sẽ nghĩ đến.
Vừa nghe hai chữ "thầy Phó" đám cá đã run bần bật, đặc biệt là chuyện vớt cá ở bể bơi ban nãy đã để lại bóng ma tâm lý khó quên cho bọn họ.
Bây giờ còn phải để lão hổ to lớn này kiểm tra? Đám cá vội vàng xua tay nói mình không sao.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/4002911/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.