Thời điểm Nguyên Ngải nghe giảng, cô cứ có cảm giác đám học sinh Thành Bắc đang nhìn mình. 
Là lạ thế nào. 
Chẳng lẽ yêu quái hải dương cũng tò mò về nhân loại như cô tò mò về bọn họ. 
Thú thật cá mập trắng không tò mò, cậu chỉ đang nghĩ tới lão hổ mà bạn sói nhắc tới, rốt cuộc phải đáng sợ cỡ nào mới khủng khiếp hơn cả nhân loại này? 
Nguyên Ngải không rõ vì sao bọn họ nhìn cô quái lạ như vậy, nhưng nghĩ lại thì đâu thân quen gì mấy, nên cô cũng không tiếp xúc nhiều với học sinh của Thành Bắc. 
Mỗi lần có người ngoài, Phó Trăn sẽ biến mất một lúc, lần này đến giữa trưa anh mới về. 
Nhóm cá mập trắng nhìn yêu quái xa lạ kia, thấy cũng đâu có đáng sợ như lời đồn, cho tới khi bọn họ nghe thấy một câu nói -- 
"Các học sinh của trường Thành Bắc sẽ đến lớp của cô Nguyên học một thời gian." 
Nguyên Ngải không có ý kiến gì, lớp cô vốn chỉ bốn mươi mấy em, thêm tám người cũng không phải chuyện gì khó xử, huống hồ mấy cậu học trò này chỉ đến bàng thính một hai tuần. 
Thế nên, Đàm Việt lại bị một đám cá bao vây -- 
"Bọn tôi không thể ở đây được đâu." Cá mập trắng nhớ tới những người mình từng gặp, vội vàng nói: "Tôi mắc chứng rối loạn hoảng sợ loài người." 
"Tôi thì bị dị ứng!" 
"Tôi thấy nhân loại là đau đầu chóng mặt!" 
"Mẹ, các cậu nói với tôi làm gì?" 
"Tôi bị cá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/3713789/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.