Tấm rèm trong phòng vẫn che kín mít, thoang thoảng mùi hương hoa quế, ngọt ngào xoa dịu tâm trí.
Thời điểm Phó Trăn tỉnh lại, thời gian giống như đã trôi thật lâu.
Mở to mắt, nhìn thấy nhân loại bé nhỏ ngủ gục trong bộ đồ phòng hộ, ngay bên cạnh anh.
Anh cúi sát lại, rồi mới sực nhận ra mình vẫn đang ở nguyên hình.
Lão hổ to xác tự giác tách ra, đi ra ngoài mài móng, tiện thể biến lại dạng người.
Lúc trở lại, Nguyên Ngải vẫn đang say giấc.
Phó Trăn bế cô sang phòng bên cạnh, quét tước cả căn phòng sạch sẽ, thanh lọc không khí, cởi đồ bảo hộ cho cô, người vẫn không tỉnh.
Không có chút phòng bị nào, Phó Trăn nhìn người đang ngủ say, cho dù là nhân loại hay động vật, chỉ khi ở môi trường quen thuộc nhất mới thả lỏng đến thế.
Anh không nhịn được mà cúi người kề má với Nguyên Ngải.
Rồi anh chợt nhớ tới lời của cô Ngũ ngày đầu tiên cô giáo nhân loại đến trường --
"Trên đời này sao lại có người đáng yêu như thế? Tôi có thể ngắm cô ấy ngủ cả ngày luôn đó."
"Thầy Phó, hôm nay tâm trạng cậu trông vui vẻ quá vậy. Cậu cũng mong ăn lẩu đúng không?" Chủ nhiệm Khổng vừa vào phòng liền nhìn thấy ý cười trên mặt Phó Trăn.
Còn cô Nguyên đang vùi đầu viết gì đó.
Chủ nhiệm Khổng đi qua xem, trên bàn có cuốn Luật Động vật, sổ tay bên cạnh chi chít chữ.
"Cô Nguyên, cô đang chuẩn bị phổ cập pháp luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nhu-khong-biet-se-khong-bi-an-thit/3643421/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.